Editor: Thư
Xe cứ một đường an tĩnh lái đến cửa chung cư nhà Cố Lan San, Cố Lan San đẩy cửa xe muốn xuống, cô xoay người, vừa định nói hẹn gặp lại với Hàn Thành Trì, lại thấy Hàn Thành Trì cũng xuống xe.
“Anh đưa em đi lên.”
Giọng điệu của Hàn Thành Trì rất vững vàng, đôi mắt nhìn Cố Lan San tỏ rõ ý không cho phép cự tuyệt.
“Không cần.”
Cố Lan San cười, khách khí cự tuyệt.
Hàn Thành Trì rũ vành mắt, sắc mặt không có chút phập phồng, chỉ dừng lại hai giây, anh cũng không có lên tiếng nói chuyện, cứ thẳng tiến về phía chung cư.
Cố Lan San đứng trước cửa chung cư, nhìn bóng lưng Hàn Thành Trì, trầm mặc một hồi, mới đi theo vào.
Hàn Thành Trì đưa Cố Lan San đến bên trong, giúp cô ấn thang máy, mới mở miệng nói:
“Lên đi.”
Cố Lan San khẽ nhếch môi, nói:
“Hẹn gặp lại.”
Hàn Thành Trì gật đầu một cái, không nói gì.
Cửa thang máy mở ra, Cố Lan San đi vào.
Cô vừa định nhấn nút đóng cửa, Hàn Thành Trí đứng ở bên ngoài thang máy lại lên tiếng, kêu một câu:
“Lan San.”
Động tác tay của Cố Lan San ngừng lại, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hàn Thành Trì.
Ánh mắt dịu dàng như nước của người đàn ông vẫn thanh minh đen nhánh như cũ, bình tĩnh nhìn khuôn mặt cô, không lên tiếng.
Cố Lan San cảm giác ánh mắt của Hàn Thành Trì có chút quỷ dị, nhưng cô lại khong nói ra chỗ nào quỷ dị, cô nhíu nhíu mày:
“Thế nào?”
Hàn Thành Trì vẫn nhìn chằm chằm Cố Lan San như cũ, hồi lâu, mới giật giật môi, nở một nụ cười:
“Không có việc gì, lên đi.”
Cố Lan San không có lên tiếng, nhấn đóng cửa thang máy lại.
Đôi mắt sáng ngời của Hàn Thành Trì nhìn chằm chằm cửa thang máy trước mặt từng chút từng chút khép lại, hoàn toàn ngăn cách dung nhan của Cố Lan San, anh mới chậm rãi móc trong túi áo ra một điếu thuốc, chậm rãi đốt, ngón tay thon dài kẹp lấy, từ từ hít một hơi, thở ra một làn khói tuyệt đẹp, ánh mắt của anh dần trở nên thâm trầm thăm thẳm.
Anh hút hết điếu thuốc, mới xoay người, đi ra khỏi chung cư.
Lúc này bóng đêm càng dày, Hàn Thành Trì cứ đi từ từ.
Tài xế của anh chờ ở cửa chung cư, nhìn từ xa nhìn thấy anh ra ngoài, xuống xe, thay anh mở cửa xe.
Anh khom người ngồi vào.
Tài xế chạy xe, lễ phép hỏi:
“Ông Hàn, hiện tại ngài muốn đi đâu?”
Hàn Thành Trì tựa vào lưng ghế, hơi híp mắt lại, hồi lâu, mới nhàn nhạt trả lời:
“Về nhà đi.”
Tài xế không hỏi lại, chỉ lặng lẽ lái xe.
Bên trong xe vô cùng yên tĩnh, tâm trí Hàn Thành Trì lại cực kỳ tỉnh táo.
Tỉnh táo nhìn bản thân làm chuyện có lỗi với Cố Lan San như thế nào.
Giống như lúc đầu, anh tỉnh táo nhìn trái tim mình từng chút từng chút vặn vẹo âm u thế nào.
Hàn Thành Trì nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn khuôn mặt của mình trong kính chiếu hậu, trước sau như một, vẫn dịu dàng tuấn nhã giống như công tử văn nhã. Anh mặc đồ Tây giày da, lại có khí thế hiên ngang, xuất chúng nổi bật.
Nhưng anh lại nhìn thấy linh hồn của bản thân đang chậm rãi mục nát, tràn đầy dơ bẩn, hiện đầy bụi bậm, cũng không còn nhìn thấy dáng vẻ ấm áp như ánh mặt trời, sáng rỡ vui vẻ đó nữa.
Thật ra thì Hàn Thành Trì đó đã sớm chết rồi, đã trải qua nhiều phong ba bão tố như vậy, nhìn thấu lòng người dễ thay đổi, nhân tình ấm lạnh, anh không phải không cảm động, cũng không phải không có tình cảm, mà là tim đã cứng ngắc như đá, rất khó lại bị cảm động.