Editor: Lovenoo1510
“Là thật sao? Sở Sở, anh biết, em lòng dạ hẹp hòi đến mức nào, có thù tất báo, anh đối với em không tốt như vậy, em thật sự không trách anh sao?” Giọng nói của Thịnh Thế lộ ra sự trầm thấp phiền muộn.
Cố Lan San lắc đầu một cái, giọng điệu rất mềm mại nhẹ nhàng: “Nhị Thập, em chưa bao giờ thật sự trách anh, chỉ là em rất khổ sở, tại sao anh lại đối xử với em như vậy, thật ra thì em đã biết từ trước, cũng đã tha thứ cho anh rồi.”
“Thật tốt.” Trong lòng Thịnh Thế lập tức bình tĩnh, đáy mắt mang theo nụ cười.
Cô không trách anh, cô tha thứ cho anh.
Anh cảm thấy mình dường như có thể chết được rồi, cả đời này cũng không hối tiếc.
Anh không biết đến lúc nào mới có người đến cứu họ.
Bây giờ Cố Lan San không có bị thương, nơi này mặc dù không có gì ăn, nhưng đoán chừng có thể chống đỡ được vài ngày, nhưng anh không giống vậy.
Máu anh chảy không ngừng, rất nhanh có thể mất quá nhiều máu mà chết.
Nhưng lời nói trong lòng anh đã nói với cô, anh cần phải duy trì lý trí, bây giờ cần trăn trối với cô một chút.
“Sở Sở, em hãy nghe anh nói, nếu như anh chết, em không cần sợ, nhất định phải kiên cường đợi mọi người tới cứu, nếu như em khát, khắp nơi này đều là máu, mặc dù rất ghê tởm…….. Nhưng em nhất định phải uống….., sau đó sống mà đi ra ngoài.”
“Sau khi ra ngoài, đừng đau lòng, đem những chuyện này đều quên hết đi, sống thật tốt.”
“Thay anh sống thật tốt, biết không?”
Đây là lời trăn trối sao?
Cố Lan San hốt hoảng như một đứa bé, không muốn tiếp nhận thực tế: “Nhị Thập, anh nói cho em biết, anh sẽ không chết, anh đang gạt em, phải hay không?”
“Không có…..” Thịnh Thế cười cười, nhỏ giọng nói: “Sở Sở, anh sẽ nỗ lực sống cùng em ở nơi này, anh chỉ nói nếu như, nếu quả thật là anh không chống đỡ nổi, em không cần sợ.”
Tay Thịnh Thế dọc theo gò má của cô, kèm theo lời anh nói bắt đầu trượt xuống.
Đây là dấu hiệu mất đi hơi sức.
“Nhị Thập, anh phải kiên trì, sẽ có người tới cứu chúng ta, sẽ……..”
“Sở Sở, sẽ có người tới cứu em.”
Thịnh Thế trả lời như vậy, giọng điệu của anh thản nhiên như vậy, giống như thật sự đang đợi cái chết, chỉ là trước khi chết, anh lại nhỏ giọng yêu cầu: “Sở Sở, em có thể hôn anh một cái không?”
Trong lòng Cố Lan San chua xót từng hồi, cô không có chút do dự và cự tuyệt nào, giơ tay lên, sờ soạn nửa ngày mới mò tới mặt của anh, tìm được môi của anh, sau đó mới chậm rãi đưa đôi môi đến, run rẩy dán lên đôi môi của anh.
Môi của anh lạnh lẽo như vậy.
Môi của cô run rẩy như thế.
Cô run run hơn nửa ngày mới chân chính hôn lên, cô dừng lại thật lâu, mới khe khẽ rời đi, sau đó lại khóc không thành tiếng. Ánh mắt Thịnh Thế sáng lên, trên môi của anh còn lưu lại nhiệt độ của cô, anh từ từ cảm nhận, thật lâu, anh mới lại lên tiếng, hỏi: “Sở Sở, vậy, em có yêu anh không?”
Cả người Cố Lan San ngốc tại chỗ.
Biểu cảm của cô dừng lại, suy nghĩ nghiêm túc.
Cô và Thịnh Thế biết nhau nhiều năm như vậy, bọn họ cùng nhau lớn lên, cùng nhau chơi đùa, cô biết là anh không thể thiếu trong sinh mệnh của mình, không thể thay thế.
Năm đó cô vì được Hàn Thành Trì cứu một mạng, nên đã chú ý tới anh, sau đó yêu anh, tình yêu của cô đã không thể dung nạp được những người khác.
Sau đó lúc cô bị Hàn Thành Trì hôn, những thứ tốt đẹp trong lòng cô lập tức tan vỡ, tình yêu của cô cứ như vậy bể nát.
Cô có nghĩ qua, có lẽ cô sẽ yêu một người, nhưng cô thật sự không nghĩ mình sẽ yêu người nào.