Editor: Mèo (meoancamam)
Khi anh nghe thấy có người chạy tới báo tin, khi nói là đã tìm thấy Cố Lan San, anh theo bản năng hỏi lại một câu, còn sống hay đã chết?
Người kia còn chưa kịp nói cho anh đáp án thì anh đã chạy về phía này rồi.
Anh đẩy cửa ra, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng ở nơi đó mà đưa lưng về phía anh, trái tim của anh cả ngày hôm nay lúc này mới hạ xuống.
Anh đứng ở cửa, thở hổn hển, chạy hơn mười dặm, hiện giờ sau khi thấy cô, mệt mỏi như dời núi lấp biển mới đến.
Anh cảm thấy được chân mình dường như được đổ chì, lại không thể đi được.
Anh nhìn chằm chằm cô, tỉ mỉ đánh giá cô một lần, phát hiện cô tay chân hoàn hảo, ngoại trừ vẻ mặt có chút tái nhợt thì dáng vẻ cũng không giống như bị thương.
Quần áo trên người cô rất bẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đầy bùn, bàn tay trắng nõn hình như có rất nhiều vết trầy, liền ngay cả trên lỗ taai cũng có một vết hồng.
Hai người đều không nói gì, những người quân nhân đứng trong phòng cũng ngầm hiểu mà không nói gì rời đi.
Trong không gian này chỉ còn lại Thịnh Thế và Cố Lan San.
Qua một lúc lâu, Cố Lan San mới đi tới chỗ Thịnh Thế.
Thịnh Thế liền cứ bất động đứng tại chỗ như vậy, nhìn Cố Lan San từng chút từng chút đến gần chỗ mình.
Cố Lan San vẫn đi tới trước mặt Thịnh Thế, cô nhìn chằm chằm Thịnh Thế hơn nửa ngày, rồi mới nhỏ giọng lên tiếng, hô một tiếng: “Nhị Thập.”
Cô không nói lời thì tốt rồi, cô vừa mở miệng thì lo lắng trong lòng Thịnh Thế lại biến thành tức giận.
Anh nhìn Cố Lan San hoàn hảo không tổn hại gì, nghĩ cũng không nghĩ mà liền tức giận mở miệng nói với Cố Lan San: “Em không có chuyện gì, người lại muốn hóng chuyện mà chạy đến chỗ này phá rồi làm loạn gì đây sao?”
Cố Lan San bị Thịnh Thế la mà chép miệng, không nói gì.
Thịnh Thế nhìn dáng vẻ này của cô, lại cảm thấy đau lòng, còn có lo lắng, miệng đã nói thì thế nào cũng không dừng được: “Em nói tại sao em lại muốn bận bịu như vậy, chuyện gì cũng e ngại tôi! Em cố ý phải không! Em nói một ngày không giày vò thì em không thể dừng phải không! Em cảm thấy được vài ba ngày là em một tí lại liền đi dạo qua quỷ môn quan thì trong lòng em liền không vui sao! Vốn tôi không có bệnh ốm, tôi lại muốn có bệnh rồi, không phải là do bị em hù dọa sao!”
Thịnh Thế đùng đùng mắng Cố Lan San.
Anh cũng chỉ muốn nhìn thấy cô làm việc êm đẹp, mà lại tức giận thế này.
Cô có biết hay không, đây là lần thứ mấy mình hành hạ anh rồi!
Lần trước là tự sát, sau đó là viêm dạ dày cấp tính, bây giờ lại chạy đến cái khu tai họa này!
Cố Lan San cảm thấy được bản thân vô cùng oan ức, cô cúi đầu, muốn cãi lại anh, nhưng mà lại không tìm ra được lời để nói, giống như một đưa nhỏ mà đứng trước mặt anh, bị anh răn dạy tiếp: “Tôi cảnh cáo em, Cố Lan San, nếu như em lại không có chuyện gì mà muốn cầm mạng sống anh làm con thiêu thân như vậy thì nếu có lần tiếp theo, em có tin nếu em không chết được, anh sẽ bóp chết em hay không!”
Bóp chết cô, trái lại anh sẽ thật sự bớt việc rồi!
Thực ra Cố Lan San cũng đã từ trong lời nói của Thịnh Thế mà nghe ra được, anh lo lắng bị làm sao mới có thể tức giận, cô cũng không tức giận, chỉ là lại làm Thịnh Thế phát giận, dáng vẻ kia vô cùng dọa người, cho dù trong lòng cô biết rõ anh sẽ không làm cô như thế nhưng mà cô vẫn bị anh la đến nỗi bả vai run run vài lần, sau đó liền đáng thương nhìn Thịnh Thế.
Trong lòng, có một tia ngọt ngào không nói nên lời.
Lần đầu tiên, bị mắng mà lại cảm thấy ấm áp.
Thịnh Thế nhìn đôi mắt bồ câu vô tội của Cố Lan San mà lập tức đầu hàng, như thế nào cũng không mắng nổi được nữa.