Thịnh Thế nghe được cái tên này, mày anh nhíu lại một cái, đang gắp một cái quẩy, vội ngẩng đầu lên.
Hình ảnh trên ti vi, anh thấy được một đống hoang tàn, Cố Lan San đứng giữa trời u ám.
Có thể hoàn cảnh ác liệt là duyên cớ, cô gái cũng không có trang điểm, tóc dài buộc tuỳ ý ở sau gáy, cũng may da cô rất trắng, nên trên màn hình ti vi, cô vẫn mỹ lệ như trước.
“Là tôi, tiếp đó tôi ở hiện trường đưa một vài thông tin về tình huống khu vực gặp nạn trước mắt……..”
Cố Lan San đọc nhẫn từng chữ rõ ràng, giọng nói từ trong TV so với bình thường thì có vẻ thành thục và tỉnh táo hớn, mặt cô rất bình tĩnh, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm trước TV, đôi mắt đen nhánh long lanh làm người ta mê muội sáng rỡ, giống như nhìn rõ trong lòng toàn bộ mọi người trên thế giới.
Thịnh Thế cầm quẩy trong tay, ánh mắt dừng lại trên màn hình ti vi.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu anh có chút không biết biến chuyển.
Làm sao Cố Lan San lại chạy đến khu vực gặp nạn?
Cô chỉ là phóng viên giải trí về vài mục xì căng đan bát quái, cùng với loại tin tức nghiêm túc này căn bản không có quan hệ nha!
Trên TV vẫn truyền đến giọng nói của Cố Lan San như cũ, cô đã tự thuật rất cặn kẽ và chính xác tình huống của khu vực gặp nạn, hình ảnh kèm theo lời cô tự thuật, từ từ chuyển đổi, khắp nơi đều làm màu xanh của nhà tị nạn tạm thời, còn có rất nhiều người mặc quần áo màu xanh của Giải phóng quân, trên mặt mỗi người đều nặng nề và kiên nghị, làm việc nghĩa không chùn bước tiến hành công việc cấp cứu.
Lúc người giúp việc tiến vào phòng ăn thêm cơm cho Thịnh Thế, cũng nhìn thấy hình ảnh trên TV, không kìm được lòng thốt ra một câu: “Là cô San ư!”
Mặt Thịnh Thế cũng không có bất kỳ dao động, chỉ nghiêm túc nhìn chằm chằm hình ảnh trên TV.
Quẩy trong tay anh đã nguội ngắt.
Cố Lan San giới thiệt một chút, hình ảnh mới lại quay trở về hình ảnh người dẫn chương trình ở Bắc Kinh bên này, người dẫn chương trình nói một lời chúc phúc, sau đó lại hỏi thăm Cố Lan San về tình trạng những người bị thương.
Hình ảnh lại tiếp tục đổi, chuyển đến Cố Lan San bên này, Cố Lan San cầm microphone, đứng ở đó, mở miệng nói: “Về người bị thương…………”
Cố Lan San mới chỉ nói được bốn chữ, trong lúc bất chợt màn hình TV tối đen.
Thịnh Thế cho là nhà bị cắt điện, rất không vui cau mày hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Người giúp việc vội vàng đáp: “Ngay bây giờ tôi sẽ đi nhìn một chút.”
Nói xong, người giúp việc vội xoay người tính đi xem nguồn điện tổng, nhưng trên TV lại truyền đến giọng nói người dẫn chương trình ở Bắc Kinh bên này: “Cố Lan San? Cố Lan San? Chỗ cô xuất hiện tình huống gì vậy? Có thể nghe được giọng nói của tôi không?”
Người giúp việc dừng bước, “Ngài Thịnh, không phải mất điện, là cô San bên kia có vấn đề.”
Màn hình TV đen nhánh, dần dần xuất hiện hình ảnh, những cũng chỉ là hình ảnh Bắc Kinh bên này, vẻ mặt người dẫn chương trình có chút kinh ngạc, giống như căn bản không hiểu nổi rốt cuộc là xuất hiện tình huống gì, “Nhân viên làm việc có ở đây không? Có biết chuyện gì xảy ra không? Kết nối một chút, có phải là xảy ra tình huống kết nối bị hỏng?”
Trên mặt bàn người dẫn chương trình để một máy tính bảng, cô ta vừa nói, vừa cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu lên, nói: “Mới vừa một phút trước, khu vực gặp nạn lại xảy ra dư chấn mãnh liệt, bây giờ còn đang kéo dài, cho nên kết nối bị thất bại.”
“Hôm nay hiện trường phỏng vấn dừng ở đây, chỉ có thể hẹn gặp lại mọi người sau, chúng tôi sẽ đưa tin tình hình dư chấn đến mọi người sau.”