Edit: Thu Lệ
Bác quản gia có chút không yên lòng, do do dự dự gọi một tiếng: “Cậu Thịnh......”
“Đi ra ngoài!” Giọng nói của Thịnh Thế mang theo chút ác liệt, bác quản gia lập tức im lặng, nhanh chóng biến mất không thấy.
Sau khi cửa thư phòng đóng lại, Thịnh Thế buông mình trên chỗ ngồi, anh từ từ giơ tay lên che mặt mình lại, hồi lâu sau anh mới dùng sức lau mặt một cái, khép máy vi tính trước mặt lại, sợ run một lát mới trở lại phòng ngủ mình, anh nằm lên giường, cảm thấy trong nhà trống vắng hít thở không thông, bộ ngực vững vàng của anh lại bắt đầu phập phồng.
Anh lập tức ngồi dậy, chân không bước xuống giường, đi tới trước ngăn tủ bên cạnh, từ bên trong lấy ra một hộp gấm, sau khi mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.
Khi anh và Cố Lan San kết hôn, anh đã bảo người ta dùng kim cương đỏ chế tạo nên chiếc nhẫn cho cô, đơn giản hào phóng, rồi lại xa hoa.
Anh lấy chiếc nhẫn từ trong lòng bàn tay ra, sau đó đưa lên khóe miệng nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó kề sát vào chiếc nhẫn trên ngón áp út bên tay trái mà anh vẫn không tháo ra, bọn nó là một đôi...... Bọn nó là một đôi......
Tay Thịnh Thế run rẩy dữ dội một hồi, anh mới nuốt nước miếng một cái, thả lại chiếc nhẫn đó vào trong hộp gấm, bỏ vào trong ngăn kéo.
Trong phòng ngủ vô cùng im lặng, im lặng đến mức khiến anh có chút không khỏi khủng hoảng, anh nghĩ đến những lúc anh và cô giận dỗi nhau, cả đêm không về nhà, một mình cô ở trong căn phòng ngủ lớn trống vắng như vậy, rốt cuộc đã giết thời gian như thế nào?
Cô có giống như anh bây giờ, khủng hoảng, tịch mịch, khổ sở, nhớ nhung hay không?
Sở Sở, em biết không?
Bây giờ anh thật sự rất biết điều, từ sau khi không có em, mỗi buổi tối đều về nhà đúng giờ, sau đó ngủ trên chiếc giường lớn của chúng ta mua khi kết hôn, một mình nhớ nhung về em.
Thịnh Thế lại bò lại lên giường, anh mở TV, tùy ý đổi đi đổi lại mấy đài, vô ý bấm trúng kênh tài chính và kinh tế, bên trong đang phát sóng một cuộc phỏng vấn.
Người được phỏng vấn cũng chính là một người rất quen thuộc.
Là Hàn Thành Trì.
Tay của anh bỗng nhiên bất động.
Nhìn chằm chằm vào ti vi.
Phỏng vấn đại khái là vây quanh việc công ty Hàn Thành Trì tiến hành cho ra hàng tiêu dùng, Hàn Thành Trì thật sự là một nhân tài buôn bán, đối mặt với những người đưa ra câu hỏi, anh ta trả lời đâu vào đấy, hơn nữa giọng điệu vừa phải, khéo léo gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người về sản phẩm mới của mình.
Hàn Thành Trì mặc bộ âu phục thủ công màu đen tuyền, cả người được vẻ bề ngoài phát họa càng thêm cao lớn xuất chúng, hai chân anh ta ung dung bắt chéo nhau, có thể vì lên truyền hình nên mặt mũi được trang điểm chút ít, khiến nó càng trở nên lạnh nhạt, dưới ánh đèn sân khấu phỏng vấn chiếu rọi, cả khuôn mặt càng thêm nổi bật.
Thịnh Thế nhìn chằm chằm TV không nháy mắt, mãi cho đến cuối cùng, cuộc phỏng vấn sắp đến hồi kết thúc, người dẫn chương trình cười nhìn Hàn Thành Trì nói: “So sánh với tương lai, anh Hàn nhất định là một CEO rất ưu tú.”
Hàn Thành Trì tự tin trả lời: “Cám ơn đã khích lệ, tôi sẽ cố gắng hết sức để làm thật ưu tú.”
“Anh Hàn thật là khiêm tốn, nhưng mà hôm nay trên web xuất hiện một số xì căng đan về anh Hàn, bây giờ tôi có thể nhiều chuyện hỏi anh Hàn một câu, những xì căng đan đó là thật hay giả ạ?”