Edit: Ngọc Hân
Rõ ràng anh yêu cô, muốn ở cùng một chỗ với cô nhưng lại ép mình tùy theo tâm tình của cô.
Một câu tùy em, hàm chứa bao nhiêu tuyệt vọng bao nhiêu mất mát.
Nếu như cô yêu, nếu như cô hiểu.
Cả đời này anh chân chính yêu không nhiều người, chỉ có một mình cô, nên anh vô cùng quý trọng.
Chỉ tiếc, đợi đến lúc anh hiểu được làm như thế nào để yêu một người, quý trọng một người thì cô đã không còn ở bên cạnh anh nữa.
Đáy lòng Cố Lan San khổ sở không nói ra được, lòng cô đang còn cảm thấy hối hận vì mình thốt lên lời nói quá đáng như thế, nhưng bây giờ những hối hận đó trở thành châm chọc.
Anh vốn chẳng quan tâm sau này cô và anh có thể gặp nhau hay không, không phải sao?
Cô cần gì phải phải cố chấp như vậy?
Cố Lan San chậm rãi gật đầu, giọng vô cùng yếu ớt nhưng vẫn rất rõ ràng truyền vào tai Thịnh Thế: “Em hiểu rồi, Nhị Thập… Tạm biệt.”
Cố Lan San vừa dứt lời cũng không nhìn Thịnh Thế một cái, dứt khoát bước qua bên người anh, sau đó không quay đầu lại đi dọc theo con đường ra đường cái đối diện.
Anh và cô cách một con đường, anh vẫn duy trì tư thế đứng thẳng như trước, ánh mắt không quay qua nhìn cô, chỉ nhìn chằm chằm phần đất trống trước mặt mà lúc nãy cô vừa đứng.
Cách một con đường cô chăm chú nhìn bóng dáng anh, thân hình anh gầy cao ngất, cô nhìn một lát cảm thấy vô cùng chói mắt, sau đó dời tầm mắt nhanh chóng giơ tay đón một chiếc xe taxi trống, mở cửa xe rời đi.
Lúc cửa xe đóng lại phát ra tiếng vang nhỏ, Thịnh Thế nghe rõ ràng, mặt nhanh chóng chuyển động, tay siết chặt túi tiền, sửng sốt nhưng vẫn không quay đầu lại nhìn.
….
Trên đường về nhà Cố Lan San luôn mở to mắt lặng lẽ nhìn phong cảnh quen thuộc lướt nhanh qua ngoài cửa sổ.
Trong lòng cô tự nói thầm với mình, thật ra thì không có gì phải khổ sở, cô và anh ly hôn thì bản thân hai người không nên ở cùng một chỗ, chỉ là do cô không biết liêm sỉ nhờ anh giúp đỡ.
Có lẽ cô nên quên đoạn thời gian này, coi như từ sau khi ly hôn chưa từng gặp lại Thịnh Thế.
Chẳng phải sau khi ly hôn không danh không phận ngủ cùng anh một đêm thôi sao?
Không việc gì, cô và anh kết hôn ba năm, ngủ không biết bao nhiêu lần rồi, cô không cần phải để ý.
Thật sự không cần để ý.
Cố Lan San tự nói với mình như vậy, nhưng cũng như đang nói với chính cô, thật ra trong lòng cô rất để ý.
….
Sau khi Thịnh Thế trở về phòng sắc mặt nhìn không được tốt, dù không tức giận nhưng vẫn khiến mấy người giúp việc trong biệt thự mơ hồ cảm thấy mùi nguy hiểm, mọi người mang bữa tối đã chuẩn bị xong lên cho anh rồi biến mất không thấy bóng dáng như làn khói.
Thịnh Thế không có khẩu vị nhưng vẫn ngồi trước bàn ăn, một mình ngồi trước bàn ăn lớn trống vắng, lặng lẽ ăn cơm tối.
Anh ăn không nhiều nhưng thời gian ăn rất lâu, đợi đến sau khi ăn xong liền rút khăn giấy lau miệng rồi lên lầu lấy điện thoại ra sạc pin, tiếp nữa anh vào phòng tắm tắm rửa.