Editor: Vạn Hoa Phi Vũ
Cố Lan San không nói gì, trừng mắt nhìn Tô Kiều Kiều, vì tức giận mà mặt mày đỏ tía, ánh mắt bén nhọn giống như hận không thể mạnh mẽ xé rách Tô Kiều Kiều.
Tô Kiều Kiều thấy Cố Lan San, liếc mắt đưa tình, tình nồng ý mật ý vừa nãy hoàn toàn biến mất.
Bên tai cô ta quanh quẩn một câu, mẹ nó, thật là oan gia ngõ hẹp.
Cô ta mới gặp được bốn lần thì ba lần đều thua ký giả quèn này, lại bị cô ta bắt gặp nữa!
Hơn nữa, cứ như cô bị nghiện, mỗi lần bắt gặp cô ta, chắc chắn sẽ chẳng có chuyện gì tốt lành xảy ra!
Trong lòng Tô Kiều Kiều dậy sóng, hận cũ thù mới cứ gộp lại rồi lại gộp lại. Vào giờ phút này đã sớm biến thành thâm cừu huyết hải, như là nếu cô chưa chết thì tôi phải sống!
Người đàn ông của Tô Kiều Kiều khó chịu lau cà phê trên người, cau mày, liếc mắt nhìn Tô Kiều Kiều, không vui hỏi: “Kiều Kiều, em biết cô ta?”
“Hừ, cô ta chính là người đàn bà mà em hận đến tận xương!” Tô Kiều Kiều không hề che giấu, nhìn thẳng Cố Lan San mà trả lời người đàn ông kia, sau đó liền giơ tay lên, cầm tách trà trên bàn, ra sức ném về phía Cố Lan San.
Cố Lan San chỉ cảm thấy một thứ gì đó sắc bén nhanh như gió bay tới trước mặt mình, cô sợ đến mức hơi nghiêng nghiêng đầu, cái tách xẹt qua bên tai, trong lòng cô thầm hô nguy hiểm thật, sau đó trên mặt liền bị nước trà trong chén bắn tung tóe lên mặt.
Trong lòng Cố Lan San vốn tức giận, bây giờ người bị dội nước trà, cả người giống như chú sư tử con tức giận, giơ túi của mình lên, lao thẳng về phía Tô Kiều Kiều đi giày cao gót.
Cô còn chưa tới trước mặt Tô Kiều Kiều, túi xách trong tay đã nện thẳng vào người Tô Kiều Kiều.
Cô dùng hết sức.
Đập Tô Kiều Kiều một trận thét chói tai.
Cứ như Cố Lan San không nghe thấy tiếng hét của Tô Kiều Kiều, chỉ một mực cầm túi xách trong tay đập cô ta.
Đàn bà và đàn bà đánh nhau, khác hoàn toàn đàn ông đánh đàn ông.
Đàn ông đánh nhau, thì phải xem bản lĩnh.
Nhưng đàn bà đánh nhau, hoàn toàn chính là ai ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
Cho nên, hiện tại Cố Lan San lấy được cơ hội, đánh Tô Kiều Kiều chỉ lo đau, hoàn toàn không thể phản kháng, cuối cùng nhếch nhác ôm đầu chạy tán loạn bốn phía.
Cuối cùng liền chạy tới sau lưng người đàn ông mình mang tới, kêu: “Cứu mạng.”
Tô Kiều Kiều mang người đàn ông chưa bao giờ thấy đàn bà lên cơn, có vẻ có chút sững sờ, bị Tô Kiều Kiều đẩy một cái như vậy, anh ta mới lập tức hoàn hồn, mới vội vàng đi lên trước, muốn ngăn cản Cố Lan San.
Tức giận trong lòng Cố Lan San đã bùng nổ tới cực hạn, bây giờ nhìn thấy người đang ngăn mình, cô liền lập tức nhảy lên trên cái ghế ở một bên, nhìn người đàn ông từ trên cao xuống nói: “Tôi cảnh cáo anh, chuyện của phụ nữ, anh là một người đàn ông thì tốt nhất đừng có xen vào, cẩn thận ngay cả anh tôi cũng đánh!”
Thật ra thì Cố Lan San cũng hơi lo lắng, vừa rồi mình ra tay đánh Tô Kiều Kiều như vậy, thật ra chỉ là tức giận nhất thời.
Bây giờ nhìn thấy còn có một người đàn ông, nếu anh ta định giúp Tô Kiều Kiều đánh mình, nhất định mình sẽ gặp thua thiệt.
Cố Lan San cực kỳ phòng bị nhìn người đàn ông kia, cực kỳ để ý.