Editor: Cà Rốt Hồng
Cà phê Cố Lan San mới uống vào trong miệng lập tức phun ra ngoài.
Cái gì gọi là, từng có lần hoài nghi Thịnh Thế là không làm được?
Cố Lan San rút khăn giấy ở bên cạnh ra, vội vàng lau đống hỗn độn ở trên bàn, sau đó tiếp tục dựng lỗ tai nghe lén.
Qủa nhiên người đàn ông kia giống như cô, rất kinh ngạc nhỏ giọng hô lên: “Cái gì? Em nói anh Thịnh không được?”
“Đúng vậy.” Giọng nói của Tô Kiều Kiều mang theo một chút ảo não: “Em biết anh ta đã bao nhiêu năm, em từng quyến rũ anh ta rất nhiều lần, kết quả anh ta đều thờ ơ, hơn nữa em cũng có nghe thấy, nói hình như lão bà của anh ta cho anh ta đội nón xanh, mới ầm ĩ ly hôn, anh suy nghĩ một chút xem, người như anh Thịnh vậy, đẹp trai xuất thân tốt, lại có tiền, dạng phụ nữ gì gả cho anh ta còn có thể cho anh ta đội nón xanh? Hơn nữa sau khi ly hôn, nghe nói anh Thịnh vẫn luôn không có chạm qua phụ nữ, có một lần đi Câu Lạc Bộ Kinh Thành, có người tìm hai em gái nhỏ rất xinh đẹp cho anh ta, kết quả bị anh ta rống khóc chạy ra ngoài. Dù sao em tổng hợp lại nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có khả năng ở phương diện đó anh ta thật sự không được. Thật là đáng tiếc á..... Một người tốt đẹp, vậy mà bị vô năng, thật là đáng tiếc quá, nhưng mà điều này cũng chứng minh, chẳng ai hoàn mỹ cả, trời cao cho anh nhiều thứ tốt như vậy, bao giờ cũng lấy lại của anh thứ gì đó, chỉ có điều hình như trời cao đối với anh Thịnh có chút tàn nhẫn.”
Cố Lan San không nhịn được che môi, hung hăng ho khan hai tiếng.
Có một loại cảm giác rất muốn cười.
Muốn cười là vì Tô Kiều Kiều nói Thịnh Thế vô năng, đồng thời không hiểu sao lại vui mừng vì Thịnh Thế vậy mà không có chạm qua Tô Kiều Kiều.
“Nói như vậy, hình như thật sự có đạo lý. Chỉ là, đàn ông như vậy, em còn quấn quýt làm cái gì?”
“Anh ta có tiền á, hơn nữa anh ta có quyền! Anh ta có thể cho em rất nhiều, có thể cho em rất nhiều rất nhiều cơ hội kiếm tiền, mặc dù về mặt sinh lý anh ta không có cách nào thỏa mãn em, nhưng lại có thể mang đến cho em rất nhiều ích lợi cùng vật chất. Em có tài nguyên lợi dụng tốt như vậy, vì sao em không lợi dụng...... Hơn nữa nói cách khác, nếu như hiện tại Tô Kiều Kiều em không có thành tựu này, anh làm sao có thể đi cùng với em?”
“Ha ha......” Người đàn ông kia phát ra tiếng cười trầm thấp, ngay sau đó là một trận mập mờ thở dốc truyền đến.
Những thứ vui sướng mới vừa dâng lên trong lòng của Cố Lan San, đột nhiên biến thành tức giận.
Tô Kiều Kiều vậy mà vẫn luôn xem Thịnh Thế trở thành thứ để lợi dụng?
Cô ta làm cho người khác cho rằng mình cùng Thịnh Thế có quan hệ không tầm thường, sau đó ở sau lưng Thịnh Thế, lại cùng đàn ông khác làm càn như vậy, đây rõ ràng là cô ta đang sĩ nhục mặt mũi của Thịnh Thế!
“Làm sao em lại hư như vậy nha! Khó trách mọi người nói, độc nhất là lòng dạ đàn bà!”
“Sai rồi, phải là phụ nữ không hư, đàn ông không thương!” Tô Kiều Kiều làm nũng phản bác một câu, sau đó hôn hai cái ở trên mặt của người đàn ông kia, làm cho người đàn ông kia phát ra tiếng nghe qua có chút vui vẻ: “Nhưng mà, Kiều Kiều, anh thấy em đối xử tốt với anh ta như vậy, rất tức giận.”
“Anh tức cái gì, em đây là đang giả bộ cho anh ta xem!” Tô Kiều Kiều chọc chọc ngực của người đàn ông,“Em không lừa anh ta, em làm sao có thể moi được nhiều chỗ tốt từ trên người anh ta như vậy? Anh hãy yên tâm đi, kể từ sau khi em biết anh ta có thể là vô năng về sau, em cảm thấy yêu thích của em đối với anh ta, bỗng chốc không còn, đôi khi em nhìn thấy anh ta, em đều có chút ghê tởm...... Em cảm thấy giống như mình nhìn thấy thái giám, nhưng mà, vậy cũng không có cách nào á, anh ta vẫn có rất nhiều chỗ có thể lợi dụng, cho nên vẫn nên nhẫn nại một chút đi.”