Editor: Vạn Hoa Phi Vũ
Cô bật ti vi, đã hơn 30 phút, sắp bốn giờ rồi, cô phải có mặt ở công ty cho nên khập khiễng vào phòng ngủ, cởi quần áo. Thay xong, lúc rời đi, cũng không quên cầm áo khoác của Thịnh Thế theo.
...
...
Cố Lan San vẫn luôn chờ điện thoại của Thịnh Thế.
Lúc mới bắt đầu, thật sự Cố Lan San cho rằng Thịnh Thế đang bận, không muốn quấy rầy mình ngủ, mới rời đi, nhưng đợi đến khi cô đến tòa soạn SH, mãi đến sáu giờ, lúc tan làm về nhà vẫn không nhận được điện thoại của Thịnh Thế, cô mới mơ hồ cảm thấy không phải chuyện như thế.
Tối hôm đó cô ngủ không ngon, nằm ở trên giường, vẫn luôn ngóng trông điện thoại di động, rõ ràng đã điều chỉnh âm lượng chuông, nhưng vẫn sợ mình lỡ mất cuộc gọi của anh.
Mãi cho đến sáng ngày hôm sau, Thịnh Thế vẫn không gọi một cú điện thoại nào tới.
Trái tim Cố Lan San trầm xuống, cho tới lúc cô đến công ty, cả người cũng hơi phờ phạc rã rượi.
Chiều qua Diệp Tư có việc bận, lúc Cố Lan San tới công ty, hai người không gặp nhau.
Hôm nay Cố Lan San vừa bước vào công ty, Diệp Tư liền lập tức xông tới, ríu rít hỏi thăm than thở không ngừng bên tai Cố Lan San.
“Chị Cố, hôm qua sao chị không tới công ty? Đi nơi nào đúng không! Có phải có hẹn với ngài Thịnh hay không?”
“Chị Cố, hai người vẫn luôn ở cùng một chỗ sao? Chuyện kia, chuyện kia được không...... Kỹ thuật của ngài Thịnh như thế nào vậy? Bề ngoài và kỹ thuật có tỉ lệ thuận hay không?”
Cố Lan San chép miệng, tay đỡ trán, trực tiếp không đếm xỉa đến Diệp Tư.
Diệp Tư tự nói một lúc, hình như phát hiện Cố Lan San không hứng thú chút nào, liền ngậm miệng, nhún nhún vai, trở lại cương vị công việc của mình.
Cả sáng làm việc, Cố Lan San cứ như mất hồn.
Bữa trưa.
Cố Lan San và Diệp Tư ngồi trong phòng ăn tòa soạn SH.
Cố Lan San khẩy đồ ăn trong đĩa, một miếng cũng ăn không trôi, Diệp Tư ngược lại ăn rất khỏe, ăn không ngừng.
Cố Lan San cắn chiếc đũa, suy nghĩ trong chốc lát, liền mở miệng nói với Diệp Tư: “Diệp Tư, chị hỏi em một vấn đề, nếu như sau khi một người phụ nữ và một người đàn ông lên giường, không gặp mặt mà mỗi người đi một ngả, điều này đại biểu cho cái gì?”
Diệp Tư nhìn chằm chằm Cố Lan San, nuốt miếng cơm trong miệng, uống một hớp nước, nói: “Đây không phải là tình một đêm sao?”
“À.” Cố Lan San đáp một tiếng, cúi đầu, giả bộ đang gắp thức ăn ăn cơm.
Lòng cũng đã xoắn lại thành một dải.
Tình một đêm?
Thịnh Thế và cô là tình một đêm?
Sau khi ăn sạch sành sanh, liền không còn bất kỳ quan hệ nào nữa?
Diệp Tư không hề chú ý tới sự khác thường của Cố Lan San, cứ huyên thuyên vấn đề này không ngừng: “Chị Cố, em đã nói với chị, nếu như đàn ông thích một người phụ nữ, khẳng định sau khi lên giường, sẽ tiếp tục liên lạc với người phụ nữ đó. Nếu như một người đàn ông lên giường cùng người phụ nữ mà sau đó không liên lạc gì cả, như vậy chỉ có một khả năng, đơn giản mà nói, chính là đàn ông cần tình dục, đàn bà cần tình yêu. Hai bên đều đạt được mong muốn, giải quyết nhu cầu sinh lý, sau đó sau khi tỉnh lại, ngầm hiểu lẫn nhau mà trở về như cũ, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Đàn ông cần tình dục, đàn bà cần tình yêu? Hai bên đều đạt được mong muốn, giải quyết nhu cầu sinh lý?
Cố Lan San nghe xong mấy câu này, trong đầu trống rỗng, sắc mặt dần dần tái nhợt.