Thịnh Thế cảm giác tâm tình mình bây giờ khó có thể hình dung, anh nghĩ tới tối qua Cố Lan San đối mặt với sự trêu trọc và xâm nhập của mình không có bất kỳ phản kháng nào, anh mơ hồ cảm thấy có chút hy vọng, thế nhưng anh lại nghĩ đến chủ nhật này cô đến chỗ bà Hàn, trong miệng cô vừa tán dương Hàn Thành Trì như vậy, anh cảm giác mình như rơi vào trong bóng tối vô biên, làm thế nào cũng không tìm được đường ra.
Anh từ trước đến giờ đối với việc mình muốn, đều tràn đầy tin tưởng, trong tình thế bắt buộc, mặc dù thời điểm lúc ấy ly hôn, anh đã từng thật sự muốn buông bỏ ý niệm với Cố Lan San, đó là bởi vì anh hy vọng cô sống trong vui vẻ, sống tốt, nhưng đến cuối cùng, vì một lần cô chủ động hôn môi anh, nên anh lập tức bỏ ý niệm này đi.
Anh nghĩ, anh thả tự do cho cô, để cô sống cuộc sống cô muốn, cô rời Bắc Kinh, cô trở lại Bắc Kinh, anh đều không có bất kỳ can thiệp, anh lặng lẽ đứng sau lưng cô, nhìn cô, mãi cho đến khi cô chủ động gọi cho anh một cuộc điện thoại, gọi tới anh, để nhờ anh giúp cô một tay sắm vai chồng của cô, đi gặp Diệp Dao.
Cú điện thoại đó, giống như chìa khoá mở ra đè nén trong anh, để cho anh về sau, luôn muốn đến gần cô.
Cho tới bây giờ………..
Thịnh Thế nghĩ tới đây, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Cái này và ý tưởng lúc đầu của anh hoàn toàn trái ngược nhau.
Anh rõ ràng cứng rắn nói không hề xâm nhập vào trong sinh mệnh cô nữa, anh cường thế bá đạo và ghen tức, đã làm hại cô tự sát một lần.
Nhưng bây giờ, đây được tính là gì?
Nhưng anh rõ ràng nhớ, ý loạn tình mê nước chảy thành sông đều là do mình chủ động.
Anh bây giờ, với ban đầu vì lấy được cô, đã không tiếc mà thiết kế bỏ thuốc để cô cưới anh, có cái gì khác nhau chứ?
Sắc mặt Thịnh Thế tái nhợt, nhợt nhạt đến cực điểm.
Tại sao anh có thể quên mất việc có lẽ cô và Hàn Thành Trì bắt đầu, anh không thể ích kỷ nhiễu loạn cuộc sống của cô như vậy.
Anh kịp thời hoàn toàn thanh tỉnh.
Hoàn toàn chỉ có một đêm này, có lẽ cũng không ảnh hưởng cái gì tới cô.
Cho tới bây giờ, Thịnh Thế mới biết, lúc chân chính yêu sâu đậm một người sẽ cam tâm tình nguyện uỷ khuất chính mình.
Mà anh, nói qua anh sẽ không quấy nhiễu cô, tuyệt đối không quấy rầy.
Cánh môi Thịnh Thế tái nhợt không có bất kỳ huyết sắc nào, rõ ràng muốn, lại phải cứng rắn buộc mình buông tha, đây mới là đau khổ và khó chịu nhất.
Cánh môi Thịnh nhẹ nhàng nhếch một cái, tạo ra một nụ cười cực kỳ chua xót.
Nụ cười kia rất nhạt, rất nhạt, nhạt nhẽo giống như ánh sáng hư vô xa xôi chợt loé lên.
Sau đó, anh từ từ xoay người, giống như căn bản chưa từng xuất hiện tại nơi này, rời đi.
…
…
Nếu như cô ly hôn, nhưng có ngày sau ly hôn, cô lại cùng chồng trước của mình lên giường, cô sẽ có cảm thụ như thế nào?
Cố Lan San nghĩ, cảm giác này hẳn là rất không tốt.
Nhưng, cô lại hoàn toàn khác biệt, cô cũng không có cảm thấy bao nhiêu chật vật.
Chẳng qua là, khi cô nhớ lại, mặt cô không nhịn được mà đỏ lên, nhịp tim đập không nhịn được tăng nhanh, thậm chí, cô còn mơ hồ có thể nhớ tới, không gian nhỏ hẹp ở trong xe, anh và da thịt của cô dán sát vào nhau chính là chặt chẽ khăng khít như vậy, cô và hô hấp của anh đan vào nhau thật chặt, hô hấp của anh rất nóng phun lên từng tấc da tấc thịt trên khắp người cô.
Cố Lan san nghĩ đi nghĩ lại, đã cảm thấy toàn thân mình nóng lên