Cố Lan San có chút không hiểu cho nên lên tiếng thúc giục: "Nhị Thập, anh ở đấy làm gì vậy!"
Lúc này Thịnh Thế mới không tiếng động châm rãi phun ra một hơi, nâng ngón tay thon dài lên, có chút run rẩy đưa về phía y phục của Cố Lan San.
Cố Lan San vẫn cảm thấy Thịnh Thế rất lằng nhằng, giống như đàn bà vậy, vừa định lên tiếng nói, lại cảm thấy tay của anh chạm vào vạt áo của cô, một cảm giác ái muội không nói ra được nhanh chóng cuốn sạch trái tim mềm mại của cô, cô lập tức ngậm miệng, thân thể theo bản năng ý thực được.
Cô cảm thấy tay Thịnh Thế chậm rãi vén y phục của cô lên.
Bên trong xem có mở máy sưởi, không lạnh, nhưng cô lại thấy có chút run rẩy.
Tay của người đàn ông này, cách da thịt cô một khoảng, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút kích thích nóng bỏng, từ sau lưng của cô chậm rãi bò lên.
Tại hai bên ngực của cô anh nắm lấy hai bên áo lót, mới vừa tính kéo ra giữa, không cẩn thận chạm vào làn da trắng nõn sau lưng cô, xúc giác mềm mại mà trắng nõn, giống cảm giác anh tưởng tượng trong đầu như đúc, tay của anh đột nhiên run lên, cứng ngắc ở đó không có cách nào nhúc nhích.
Cố Lan San đợi trong chốc lát, phát hiện Thịnh Thế không có bất cứ động tác gì, cô cảm thấy không khí hình như có chút quỷ dị, nhưng cô còn chưa nói ra được rốt cuộc quỷ dị chỗ nào, cô do dự một lát, sau đó lên tiếng thúc giục: “Nhị Thập, anh nhanh lên một chút nha.”
Cô gọi anh “Nhị Thập”, giọng nói vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng, rơi vào trong tai anh trở nên hứng thú, giống như dẫn dụ anh vậy.
Trong đầu Thịnh Thế vốn tràn đầy tư tưởng hư hỏng, hiện tại những tư tưởng hư hỏng này giống như đứa bé không có ai quản, lập tức gương oai trong lồng ngực anh.
Anh bộc phát lưu luyến canh chừng sau lưng cô, ngoài xe có ánh đèn đường chiếu vào, nhàn nhạt rọi lên lưng cô, hiện đầy một tầng oánh nhuận, anh không nhịn được liếm liếm môi có chút miệng đắng lưỡi khô.
Anh giống như không nghe được giọng nói của cô, chỉ nhìn chằm chằm vào da thịt cô, dừng tay tại chỗ.
Nhịp tim Cố Lan San càng thêm rõ ràng, cô có chút luống cuống lên tiếng: “Nhị Thập, anh lo lắng cái gì vậy, anh chỉ cần dùng sức kéo một chút, đem những cái móc nhỏ cài vào là được rồi!”
Thịnh Thế vẫn không có động.
Cố Lan San nóng lòng, giọng nói hung dữ hơn: “Anh có hơi sức hay không vậy!”
Cô vừa nói, vừa định quay đầu, mới vừa quay được một nửa, cô cảm thấy có một bàn tay nóng bỏng đang dán lên sau lưng mình, cả người cô như bị ma nhập, bất động ngay tại chỗ.
Cô nín thở, cảm thấy bên trong xe an tĩnh khác thường.
Da thịt của cô so với trong tưởng tượng của anh càng mềm mại hơn, cảm giác khi sờ vào như vậy làm cho đại não của anh hoàn toàn ngưng suy nghĩ, tay của anh hoàn toàn phản ứng theo bản năng, chậm rãi dao động, một tấc một tấc vuốt ve da thịt cô.
Cố Lan San hoàn toàn cứng ngắc, trong đại não trống rỗng, cô quên mất phản kháng, cũng quên mất bài xích, mặc cho bàn tay người đàn ông làm xằng làm bậy trên lưng của mình.
Hô hấp của cô dần dần trở nên gấp gáp, có một cảm giác trống rỗng mãnh liệt từ bụng của cô truyền ra, chọc cho cô như một đứa trẻ mới yêu, cực kỳ luống cuống đến vô tội.
Cô phản ứng như vậy, càng lúc càng làm cho anh chìm đắm, tay của anh từ sau lưng cô, chậm rãi dời đến hai bên ngực của cô.