Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 627: Yêu em anh liền có hơi sức (7)




Edit: Thu Lệ

Chỉ là thưởng thức của anh, còn chưa kéo dài tới mười giây đồng hồ, thì chiếc áo khoác đặc biệt vô tội đã hung hăng quăng vào mặt anh, mặt mày tỏ vẻ e lệ diễn biến thành tức giận, hướng về phía Thịnh Thế, phát tiết ra không giữ lại chút nào: “Anh nói anh không biết xấu hổ, tại sao còn lôi kéo em không biết xấu hổ cùng anh chứ! Nhị Thập, anh khốn kiếp!”

Thịnh Thế bị Cố Lan San mắng mặt mày càng giản ra, tâm tình càng vui vẻ, anh nhíu mày, nhẹ nhàng hừ một tiếng, mím môi, cười nói: “Đều là do anh sao, đều do anh, lần sau anh nhất định sẽ chú ý, phải nhìn cho rõ đó có phải là bình phong hay không rồi mới đẩy em.”

Mặt Cố Lan San lập tức đỏ lựng, giống như đã bị lửa thiêu vậy, cô tức giận trợn mắt nhìn Thịnh Thế chằm chằm, mở to miệng, muốn mắng, nhưng e lệ rồi lại không tìm được một chữ, cuối cùng liền thẹn quá hóa giận cố tình gây sự nhào về phía Thịnh Thế, giơ tay lên, dùng sức níu lấy lỗ tai Thịnh Thế, vừa kéo vừa bóp.

Vóc dáng Thịnh Thế rất cao, cô phải cố hết sức, Thịnh Thế hơi cong cong người xuống, thuận thế ôm vòng eo không yêu của cô, cười híp mắt thừa nhận.

Cố Lan San thật cảm thấy mình mất mặt quá mức rồi, cô cắn môi dưới, thế nào cũng cảm thấy chưa hết giận, nhưng hơi sức trên tay khi dễ Thịnh Thế dần dần yếu đi.

Cô nới lỏng lỗ tai của anh, nhìn thấy nụ cười trên mặt anh, cực kỳ chói mắt, sau đó lại lắc tới lắc lui khuôn mặt của anh, thỉnh thoảng còn vỗ nhè nhẹ mấy cái.

Hai người hoàn toàn cũng không để ý đến thang máy đã đến xuống hầm bãi đậu xe.

Cửa thang máy mở ra.

Bên ngoài cửa thang máy có vài người đang đứng, thấy một màn như vậy ở bên trong, lập tức kinh ngạc một trận.

Cố Lan San vốn đang vui sướng bóp mặt của Thịnh Thế, không còn hình tượng nào để nói, giống như một cô gái nhỏ cay cú, trong lúc bất chợt cửa thang máy mở ra, cô liền nghiêng đầu, nhìn thấy bên ngoài có một người đàn ông trung niên và một thiếu phụ đang nhìn mình, mang theo đầy kinh ngạc, mặt Cố Lan San hết trắng xanh rồi lại đỏ lên, cô lập tức bông tay ra, trốn sau lưng Thịnh Thế, chỉ lộ ra một cái đầu nho nhỏ, vẫn còn hơi rủ thấp xuống, cô thay đổi rất nhanh, trong nháy mắt từ người đàn bà chanh chua biến thành cô gái nhỏ khéo léo, Thịnh Thế không nhịn được nữa cười khẽ một tiếng, d.đ;l;q;d nhiều năm như vậy thoáng một cái đã qua, cô chẳng thay đổi chút nào, vẫn giống như trước kia, ở trước mặt người khác, khéo léo và sĩ diện, vẫn duy trì hình tượng muốn bao nhiêu thục nữ thì có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu cẩn thận liền có bấy nhiêu, nhưng ở trong đáy lòng thì bộ dáng lại hoàn toàn ngược lại, hoành hành ngang ngược, cố tình gây sự.

Sao Cố Lan San có thể nghe không ra hàm nghĩa tiếng cười khẽ của Thịnh Thế chứ, mặt cô càng đỏ hơn, chặt chẽ níu lấy vạt áo Thịnh Thế, dán chặt vào sau lưng anh, nhanh chóng đi lướt qua hai người kia ra ngoài.

Ra khỏi thang máy, Cố Lan San lại bắt lấy tay Thịnh Thế, cũng không quay đầu mà chạy trối chết về phía trước, Thịnh Thế mặc cho cô nắm, ánh mắt rơi vào nơi cô đang nắm, tâm trạng yên lòng, trong lồng ngực hiện lên một cảm giác, nếu đời này kiếp này có thể cùng cô chạy như vậy, thật là tốt biết bao!

Đi thẳng đến trước xe Thịnh Thế, Cố Lan San không nói lời nào mà xoay người, sờ soạn tìm kiếm trong túi Thịnh Thế, sau đó lấy chìa khóa xe mở cửa ra lập tức chui vào, thuận tiện “Ầm” một tiếng, đóng cửa xe lại.