Edit: Ngọc Hân
“Thật sự không có.” Cố Lan San vô cùng khẳng định trả lời một câu, sau đó điện thoại di động cô vang lên, là Thịnh Thế gọi tới, khóe môi Cố Lan San không kiềm chế được cong lên.
Diệp Tư nhìn vẻ mặt Cố Lan San càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình, vươn đầu tới trước máy vi tính của Cố Lan San, chỉ tiếc cô ấy chưa kịp nhìn rõ tên hiện lên trên màn hình điện thoại Cố Lan San đã giơ tay lên gọn gàng dứt khoát đẩy đầu cô sang một bên. Diệp Tư gào khóc một tiếng, Cố Lan San liền cười khẽ cầm điện thoại đi qua bên kia nghe máy: “Đã tới chưa?”
“Rồi, còn em? Xong chưa?”
“Vâng, em xuống ngay.”
Cố Lan San cúp máy trở về trước bàn làm việc của mình dọn dẹp qua loa đồ đạc, cầm túi mình lên đi ra phía cửa phòng làm việc.
“Chị Cố chờ em một chút.” Diệp Tư cũng cầm túi xách mình lên: “Em đi cùng với chị.”
Đi xuống lầu Cố Lan San liếc mắt liền nhìn thấy xe Thịnh Thế.
Cô còn chưa đi tới Thịnh Thế đã từ bên trong xe đi xuống, vòng qua đứng trước cửa xe bên cạnh tài xế ánh mắt sâu hun hút nhìn chằm chằm cô.
Diệp Tư thuộc dạng mê trai, liếc mắt thấy Thịnh Thế lập tức kéo cánh tay Cố Lan San ngạc nhiên hô lên: “Chị Cố, chị xem người đàn ông kia bộ dạng đẹp trai quá! Nhưng, thoạt nhìn rất quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi đấy?”
Cố Lan San hoàn toàn không để ý tới Diệp Tư giẫm gày cao gót đi về phía Thịnh Thế, càng đến gần Diệp Tư càng kích động, bày ra vẻ mặt đặc sắc gắt gao nhìn Thịnh Thế, sau đó thấp giọng khen ngợi không dứt: “Chị Cố, thật sự rất đẹp trai mà, rất đẹp trai….. Em nhớ ra rồi, anh ấy chính là tổng giám đốc Thập Lý Thịnh Thế…. Trời ạ, so với ảnh thì người thật nhìn đẹp trai hơn nhiều! Sao anh ấy ở dưới lầu công ty chúng ta, anh ấy chờ ai nhỉ?”
Thịnh Thế vẫn đợi đến lúc Cố Lan San tới gần anh mới lên tiếng gọi một câu: “Sở Sở.”
Diệp Tư lập tức quay đầu nhìn xung quanh phát hiện không có người phụ nữ nào khác xuất hiện, giờ cô ấy mới phát hiện Cố Lan San vốn đi bên cạnh mình không biết từ lúc nào đã chạy tới trước mặt Thịnh Thế. Lúc này cô ấy trợn hai mắt đáy lòng càng thêm kích động, trời ạ đây là tin tức có sức bùng nổ cỡ nào chứ, tổng giám đốc Thập Lý Thịnh Thế vậy mà ở cùng một chỗ chị Cố của bọn họ….
Thịnh Thế đã sớm chú ý Diệp Tư đi ra cùng Cố Lan San, anh nghi hoặc nhìn Diệp Tư hỏi Cố Lan San: “Đây là?”
Cố Lan San còn chưa lên tiếng thay Diệp Tư giới thiệu, Diệp Tư đã nhanh chóng đi tới trước mặt Thịnh Thế, giọng nói lưu loát lên tiếng giới thiệu về mình: “Xin chào anh, tôi là bạn tốt của chị Cố, tôi tên Diệp Tư.”
Thịnh Thế vô cùng lễ độ đưa tay ra với Diệp Tư, “Chào cô, tôi là Thịnh Thế.”
Diệp Tư vươn tay bắt tay với Thịnh Thế, đáy lòng thét lên a a a a, tôi thế mà tiếp xúc rất gần người xứng với tên thật cao phú soái của thành phố Bắc Kinh ở khoảng cách!
Ngay sau đó giọng Diệp Tư khiến người ta kinh ngạc hét ầm lên: “Chị Cố, chị thế mà đang quen bạn trai đẹp trai lại có tiền như vậy, khó trách gần đây công ty chúng ta có hoạt động chị đều không đi! Lúc nào thì mời em uống rượu mừng hả….”