Editor: Cà Rốt Hồng
Thịnh Thế liền biết ý của cô, vỗ từng cái từng cái, mắt Cố Lan San từ từ khép lại, tiếng hít thở dần dần kéo dài, ngay tại lúc Thịnh Thế cho rằng Cố Lan San thật sự ngủ say, đột nhiên tay của cô khẽ giật giật bỗng nắm lấy tay của anh.
Thân thể của anh khẽ run lên theo, chợt nghe giọng nói khe khẽ của Cố Lan San truyền đến: “Em rất sợ ở một mình.”
Thịnh Thế không nói được trong lòng anh rốt cuộc có cảm giác như thế nào, có chút đau, có chút hân hoan.
Anh cũng không rõ những lời này của Cố Lan San rốt cuộc có ý gì, là một mình cô rất cô đơn đơn thuần chỉ muốn một người ở bên cạnh, hay là cô có ý khác với anh?
Anh nhìn cô nhắm mắt lại, vẻ mặt giống như là đang ngủ, vẫn tốt đẹp như trước, xinh đẹp như trước, nhưng cánh môi lại có chút uất ức mím lại.
Anh nhìn cô như thế, anh nghĩ, mặc kệ rốt cuộc cô bởi vì sao mới nói những lời như vậy với anh, anh chỉ muốn làm cho cô an tâm vui vẻ, cho dù cô thật sự chỉ coi anh như thứ dùng để tiêu khiển lúc tịch mịch và cô đơn, anh cũng cam tâm tình nguyện.
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ nói lời ngon tiếng ngọt, anh vẫn sĩ diện tính tình kỳ quái, nhưng bây giờ, cũng không biết chuyện gì xảy ra, anh lại nhàn nhạt nói ra lời nói thâm tình vạn chủng: “Sở Sở, chỉ cần em muốn, thì em sẽ không phải một mình.”
“Chỉ cần em nói một câu cần anh, anh sẽ xuất hiện, anh vẫn luôn ở gần bên em, sẽ không cách xa em.”
Cố Lan San ngủ như không ngủ, nghe nói như thế, lông mi của cô khẽ run rẩy, có một loại tình cảm không nói được vờn quanh trái tim của cô.
...
...
Lúc Cố Lan San tỉnh lại lần nữa, đã là bảy giờ tối, bên trong phòng bệnh không có mở đèn, quang cảnh có chút tối, cô mơ hồ nhúc nhích tay của mình, phát hiện trong tay mình có một thứ rất ấm áp, cô sờ soạng hai cái, mới loáng thoáng phân biệt ra đó là một bàn tay, trong đầu của cô mới tái hiện lại cảnh tượng trước lúc mình ngủ.
Cô lập tức xoay đầu, thấy cái tay khác của Thịnh Thế đặt trên trán nhắm mắt lại ngủ say ở bên cạnh, cô không có đánh thức anh, chỉ nhìn gương mặt của anh, mặc dù xung quanh rất tối, cô vẫn có thể loáng thoáng tưởng tượng ra hình dáng của anh mặt mày của anh ở trong đầu.
Sau đó bên tai của cô lại từ từ vang vọng lời anh đã nói.
“Sở Sở, chỉ cần em muốn, thì em sẽ không phải một mình.”
“Chỉ cần em nói một câu cần anh, anh sẽ xuất hiện, anh vẫn luôn ở gần bên em, sẽ không cách xa em.”
Khóe môi cô không tự chủ được cong lên.
Cô dứt khoát nghiêng đầu qua, nhìn anh chăm chú.
...
...
Thịnh Thế tỉnh lại vào lúc y tá đưa cơm đến.
Y tá chỉ đưa cho Thịnh Thế phần ăn của một người.
Vốn Cố Lan San không cảm thấy đói, nhưng sau khi nhìn Thịnh Thế bày hết đồ ăn ra, cô cũng cảm thấy có chút đói, sau đó cảm giác kia trong lúc Thịnh Thế cầm đũa lên, sau khi ăn hai đũa, thì càng ngày càng lớn, sau đó Cố Lan San cảm thấy Thịnh Thế ăn cơm, càng xem càng không vừa mắt, rồi sau đó, tiểu tính tình của Cố Lan San liền trổi dậy, bắt đầu không có chuyện gì lại bới móc.
Cố Lan San bới móc như thế này, đầu tiên là cô chịu đựng bụng đói, hắng giọng một cái, làm cho Thịnh Thế đang ăn cơm quay đầu nhìn về phía cô, sau đó cô không nói bất cứ điều gì chỉ chỉ ly nước trên cái bàn bên cạnh, Thịnh Thế lập tức buông đũa xuống lấy một ly nước cho cô, đưa tới trước mặt cô, vẫn đứng ở bên giường bệnh, chờ cô uống nước xong, nhận lại cái ly, lúc này mới xoay người đi trở về cái bàn bên cạnh ăn cơm.