Cho đến có một ngày, là thứ ba, Thịnh Thế cứ theo lẽ thường chờ dưới lầu nhà Cố Lan San, muốn gặp mặt cô, sau đó chạy tới phi trường bay đi Thượng Hải họp.
Máy bay bay lúc chín giờ rưỡi.
Nhưng là hôm nay lúc tám giờ, trong tòa lầu của Cố Lan San kia cũng có rất nhiều người dũng mãnh lao ra, cũng bắt xe buýt hay tàu điện ngầm đi làm như thường ngày, nhưng mà anh lại không thấy bóng dáng Cố Lan San như thường ngày lẫn trong đám người.
Thịnh Thế nghĩ có thể hôm nay cô ấy ra trễ rồi, vì vậy liền tiếp tục đứng ở một bên chờ Cố Lan San ra ngoài, vậy mà chờ đến chuông tám giờ mười lăm phút, Cố Lan San vẫn chưa ra ngoài.
Chẳng lẽ Cố Lan San xin nghỉ?
Hôm nay không đi làm?
Thịnh Thế nghĩ như vậy, cứ tiếp tục đợi mười lăm phút.
Đã tám giờ rưỡi, thư ký đã gọi tới rất nhiều cuộc điện thoại giục anh ra phi trường.
Anh nghĩ có thể hôm nay Cố Lan San không đi làm thôi.
Nhưng mà anh còn suy diễn thêm, gọi cho công ty Cố Lan San cú điện thoại, nhưng bị báo cho biết, hôm nay Cố Lan San cũng không có xin nghỉ.
Thì ra là không có nghỉ a...... Nhưng là tại sao cô không đi làm đây?
Ngày hôm qua anh chính mắt thấy cô trở về nhà, sau đó cũng không có đi ra...... Anh vẫn luôn ở coi chừng, cho nên sẽ không xảy ra trường hợp cô đi ra ngoài mà anh không biết được.
Chẳng lẽ Cố Lan San có chuyện gì xảy ra?
Thịnh Thế giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đã là tám giờ bốn mươi rồi, Cố Lan San chín giờ đi làm, dù cô thiếu ngủ đi nnữa, cũng không thể ngủ quá lâu như vậy.
Thư ký lại gọi điện thoại tới, Thịnh Thế suy nghĩ một chút, liền trực tiếp cúp điện thoại, vào chung cư.
Anh đi thang máy lên lầu, tìm được phòng của Cố Lan San, gõ cửa.
Cùng Cố Lan San mướn chung phòng này là một nữ sinh đại học ngành nghệ thuật, dáng dấp xinh đẹp, thường ngày đều ở nhà chơi game, cho nên lần này mở cửa là nữ sinh đại học này.
Cô nữ sinh này chưa từng thấy qua Thịnh Thế, lại thấy một người đẹp trai như vậy xuất hiện, mắt cũng bốc lên màu hồng phao phao, giọng điệu mềm mại giống như là Ngô nông mềm giọng:
“Xin hỏi, anh tìm ai?”
“Tôi tìm Cố Lan San.”
“Đó, chị ấy ở trong phòng kia.”
Nữ sinh đại học đối mặt với mỹ nam thật nhiệt tình, một bộ hoa si nhìn chằm chằm Thịnh Thế, sau đó thay Thịnh Thế gõ cửa phòng Cố Lan San một cái, hô:
“Chị Lan San, có người tìm chị.”
Cửa khóa trái bên trong, không có bất kỳ phản ứng.
Nữ sinh đại học cau mày lại gõ gõ cửa, vẫn không có ai để ý như cũ, trong lúc bất chợt Thịnh Thế liền nghĩ đến cảnh tưởng Cố Lan San tự sát ở trong phòng tắm, anh liền đẩy nữ sinh đại học ra, nghĩ cũng không có nghĩ, trực tiếp giơ chân lên đạp cửa.
Cửa phòng thuê này không thể so với cửa trong biệt thự được, chất lượng không giống như nhau, sức lực Thịnh Thế rất lớn, cho nên lập tức khóa liền hư, cửa loảng xoảng mở ra.
Thịnh Thế lập tức xông vào, anh nhìn thấy Cố Lan San nằm ở giường lên, hoàn hảo không chút tổn hại, sau đó thở phào nhẹ nhõm, cảm giác sau lưng mình cũng ra một lớp mồ hôi lạnh.
Thịnh Thế đi tới trước giường, lúc này mới phát hiện ra sắc mặt Cố Lan San tái nhợt không thích hợp, anh giơ tay lên, sờ sờ cái trán Cố Lan San, nóng kinh người, khắp người đều là mồ hôi.
“Chị Lan San thế nào?”
Nữ sinh đại học đứng ở cửa sợ hãi thốt lên, liền cầm lên tới điện thoại di động, vội vàng bấm 120.
Vậy mà Thịnh Thế lại vén chăn lên, thấy Cố Lan San chỉ mặc một thân áo ngủ, nghĩ đến tìm y phục thay quần áo không còn kịp rồi, liền dứt khoát đem chăn bọc ở trên người cô, bồng cô lên, xông đi ra ngoài.