Editor: Vạn Hoa Phi Vũ
“Sở Bằng, vừa nãy em nghe thấy thái tử nhà họ Thịnh gọi Cố Lan San là Sở Sở.” Tôn Thanh Dương vừa nói, vừa giơ tay lên trên đầu Sở Bằng đang không kịp đề phòng, bất ngờ nhổ một sợi tóc. Sở Bằng đau đớn, thân thể run run một chút, mới mở miệng nói: “Sở Sở?”
“Đúng vậy, cho nên suy đoán của chúng ta, 89% là thật, rất có thể Cố Lan San chính là con gái ruột của anh.” Tôn Thanh Dương lại rút một tờ khăn giấy, bọc tóc của Sở Bằng lại, ở phía trên viết một chữ “Sở”, nói: “Ngày mai em sẽ đến bệnh viện làm giám định DNA, khi có kết quả em sẽ gọi điện thoại cho anh đầu tiên, thông báo cho anh.”
Hơi ngừng lại, Tôn Thanh Dương còn nói: “Sở Bằng, nếu như Cố Lan San thật sự là con gái ruột của anh, anh định làm như thế nào?”
“Em thì sao?” Sở Bằng nhìn Tôn Thanh Dương: “Anh muốn nghe ý kiến của em, Thanh Dương, anh tôn trọng em.”
“Sở Bằng, anh biết em không thể mang thai. Hiện giờ tuổi của hai người chúng ta cũng lớn như vậy, mà vẫn chưa có con. Mấy lần đi viện phúc lợi, muốn nhận nuôi trẻ, nhưng những đứa bé kia quá nhỏ, chúng ta nuôi dưỡng cho tới lớn khôn, ít nhất cũng phải hai mươi năm. Nhưng nếu như Cố Lan San thật sự là con gái ruột của anh, em rất hi vọng chúng ta có thể nhận con bé, vừa vặn có thể làm người nối nghiệp tập đoàn Bắc Dương. Em biết rõ những lời này của mình, có thể vẫn chưa đủ tốt, mang theo một chút lòng riêng. Vì vẫn không thể sinh con nên em rất áy náy, cho nên, anh có thể có một đứa con ruột của mình, em sẽ yên lòng hơn rất nhiều. Em biết rõ chưa chắc Cố Lan San sẽ nguyện ý theo chúng ta, dù sao khi con bé sinh ra cũng không có cha, hiện tại vô duyên vô cớ lại thêm một người cha. Chúng ta không dám đảm bảo rằng con bé sẽ tiếp nhận. Nhưng mà, Sở Bằng, em mong anh có thể nỗ lực một chút, để cho con bé từ từ tiếp nhận anh. Hơn nữa, Sở Bằng, em tin tưởng chúng ta cũng sẽ đối xử với con bé rất tốt, con bé là hòn ngọc quý trên tay anh, cũng chính là viên minh châu trên tay em.”
“Thanh Dương, phúc khí lớn nhất đời anh, chính là cưới được một cô gái như em, rất hiểu chuyện, lại biết tiến biết lùi biết bao dung.” Sở Bằng nhìn Tôn Thanh Dương, đáy mắt có thêm chút khát vọng: “Nếu như Cố Lan San thật sự là con anh, nhất định anh cho con bé tất cả những thứ tốt nhất, hai mươi bốn năm kia con bé thiếu thốn cái gì, anh sẽ bồi thường toàn bộ cho con bé. Chỉ cần con bé thích, con bé muốn, anh đều sẽ thỏa mãn, anh sẽ không để cho bất cứ ai bắt nạt nó chút nào.”
“Sở Bằng, anh nói như vậy khiến trong lòng em cũng rất kích động, anh không biết em rất muốn có một đứa con bao nhiêu, mặc dù không phải con ruột của em, nhưng lại là anh sinh, chỉ nghĩ mỗi như vậy, em đã thấy kích động. Đã rất nhiều ngày em nằm mơ đều mơ Lan San ở cùng với chúng ta.” Tôn Thanh Dương cười tủm tỉm nói: “Chờ giám định DNA xong, em sẽ sửa sang lại biệt thự ba tầng nhà chúng ta, chọn một gian phòng tốt nhất làm phòng ngủ cho con bé. Ừ, thuận tiện sẽ lấy một gian phòng để thư giãn, mua một cái đàn piano thật đẹp...... Đúng rồi, tốt nhất nên chuẩn bị một phòng vẽ tranh...... Sau đó chính em sẽ đặc biệt đi mời hai người giúp việc chăm sóc về con bé.”
“Lúc cuối tuần, một nhà ba người chúng ta có thể đi đánh gôn, xem phim điện ảnh, đi giao ngoại giải giải sầu...... Mấy năm sao Lan San còn có thể sinh cho chúng ta một đứa cháu nhỏ nữa.”
Tôn Thanh Dương và Sở Bằng nói xong, hai người liền cười ha ha.
Mặc dù bây giờ, những lời này quá sớm, nhưng bọn họ sẽ cố gắng biến ước mơ trở thành hiện thực.