Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Thịnh Thế nghe nói như thế, cơn tức trong lòng tràn lên, anh chưa từng thấy bà mẹ nào như vậy. Anh vừa định mở miệng nói chuyện, Cố Lan San vẫn luôn im lặng mỉm cười một bên đột nhiên lên tiếng: “Diệp Dao, tôi không biết hôm nay bà gặp tôi là có mục đích gì, nhưng mà tôi nghĩ, có lẽ có mấy lời tôi nên nói rõ ràng với bà.”
Giọng nói của Cố Lan San nghe rất tỉnh táo, cằm cô hơi nâng, mặt mày vẫn phấn chấn, ra vẻ cao ngạo như cũ.
“Bà nói hôm nay bà gặp tôi chính là một quyết định sai lầm, nhưng mà tôi lại cảm thấy tôi rất vui mừng vì hôm nay thấy bà.”
“Bà khiến tôi hoàn toàn mất hết hi vọng vào mẹ mình rồi.”
“Tôi rất cảm ơn bà vì đã cho tôi sinh mạng, nhưng lúc bà bán tôi đi, tôi nghĩ những gì tôi nợ bà đều đã trả cho bà hết rồi!”
“Bà đối với tôi mà nói, trừ việc cho tôi một sinh mạng, thì thật sự chẳng còn cái gì!”
Cô đã chết tâm với mẹ mình thật sự, cô mím chặt môi, im lặng trong chốc lát, rồi nói: “Bắt đầu từ bây giờ, tôi và bà không còn bất kỳ quan hệ nào nữa, bà sống hay chết cũng không liên quan đến tôi, mà tôi sống hay chết, cũng chẳng liên quan đến bà nữa!”
Cố Lan San lạnh lùng nhìn Diệp Dao nói một mạch những lời này, sau đó nhìn Thịnh Thế một bên một chút nói: “Đừng trách thái độ Thịnh Thế không đối xử tốt với bà. Tôi cảm thấy lời anh ấy rất tuyệt vời, nói cách khác, những điều anh ấy vừa mới nói, cũng chính là điều mà tôi muốn nói!”
“Bà đúng là một người không tim không phổi! Tôi thật sự cảm thấy không đáng vì đã từng nhớ mong một người mẹ như bà trong lòng mình!”
“Hơn nữa người như bà, cũng rất xứng đáng nhận thái độ ấy của chúng tôi!”
Không có ai trời sinh thiện lương hoàn toàn.
Thiện lương, nói trắng ra, chính là một loại lựa chọn.
Người thiện lương, đại đa số đều tự khiến mình tủi thân, làm lợi cho người khác.
Cố Lan San vừa yêu vừa hận Diệp Dao, nhiều khi, cô cũng muốn giống như Thịnh Thế, đứng trước mặt Diệp Dao nói những lời này cho bà ta nghe.
Nhưng cô cảm giác nói ra cũng không có tác dụng lớn, chỉ tự nói với mình, hơn nữa làm tổn thương Diệp Dao cũng là làm tổn thương mình.
Nhưng bây giờ, khi cô thấy sắc mặt của Diệp Dao trở nên cực kỳ khó coi, đáy lòng của cô lại thật sự cảm thấy hả giận.
Nếu nói trước khi cô gặp Diệp Dao, thật sự trong lòng có tồn tại một chút mong đợi và ngọt ngào, nhưng lúc này, đã biến mất chẳng còn một mống. die/n d.an l;e q/uy do,n Cô cảm thấy ngày đó mình khóc cả tối ở nhà thật sự không đáng giá!
Bây giờ cô rất vui vì được gặp Diệp Dao, để khiến cô chấm dứt hy vọng vớii người mẹ này.
Cũng đỡ phải nghĩ mẹ yêu cô hay không yêu cô mỗi ngày.
Cố Lan San cười một cái, đứng lên, cầm túi của mình, vươn tay kéo Thịnh Thế lên, nói: “Nhị Thập, chúng ta đi.”
......
Sau khi Cố Lan San kéo Thịnh Thế từ trong phòng bao ra ngoài, khóe môi liên tục cong nhiều lần. Thịnh Thế vẫn luôn nghiêng đầu quan sát Cố Lan San, giống như có lời gì muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ mở miệng nói: “Anh đi tính tiền trước, em chờ anh xuống.”
Cố Lan San gật đầu một cái, cười nói: “Đi đi, em đi vào nhà vệ sinh.”
Ánh mắt của Thịnh Thế hơi lo lắng.
Cố Lan San xoay người rời đi.
Thịnh Thế hô một tiếng: “Sở Sở.”
Cố Lan San quay đầu lại, ánh mắt đen nhánh nhưng lại rất trong, Thịnh Thế nhìn chăm chú ánh mắt của cô một lúc, nói: “Đi đi, anh sẽ chờ em vào nhà vệ sinh xong.”