Editor: Vạn Hoa Phi Vũ
Thịnh Thế ngồi ở một bên, mặc dù anh nhìn dáng vẻ Cố Lan San không thay đổi gì, tuy nhiên vẫn rõ ràng cảm thấy cô gái nhỏ bên cạnh mất hứng.
Thịnh Thế ngồi ở một bên nhìn như đang an phận ăn cơm, nhưng trong lòng đã sớm âm thầm mắng chửi.
Cái thể loại gì, năm đó bán con gái ruột thịt đi còn chưa tính, bây giờ gặp mặt, vẫn còn làm bộ như thế!
Không thấy Sở Sở của anh đã có ý tốt như thế, mà bà ta vẫn không tiếp nhận?
Nếu bà không thương cô gái này, cần gì phải sinh ra cô.
Không đúng, không đúng, nên nói là, điều tốt duy nhất của người đàn bà này, chính là đã sinh ra một Sở Sở cho cái thế giới này!
Sau khi ăn xong cơm, Diệp Dao mở miệng nói một đoạn rất dài với Cố Lan San. Đoạn hội thoại kia, khiến Thịnh Thế nghe thấy mà đáy lòng bốc lửa cao ba trượng!
Diệp Dao nói: “Sở Sở, mẹ tới Bắc Kinh để nhận Tiểu Mặc, cho nên thuận đường thăm con một, bây giờ thấy con rất tốt nên mẹ cũng an tâm. Xem ra chồng con cũng không tệ, rất tốt với con. Con cũng phải đối xử với chồng con tốt, nhớ tốt với bố mẹ cậu ấy, đừng gây gổ với bọn họ.”
Thật ra thì lời này cũng không có gì không đúng, nhưng là đối với với một người bán con gái ruột thịt của mình đi sau đó cũng không thèm hỏi lấy một cái, khi gặp mặt, không phải trước hết nên quan tâm đến con gái của mình sao?
Vậy mà lại nói cái gì mà thuận đường đến thăm con, cái gì mà đối xử tốt với nhà chồng......
Mặc dù Thịnh Thế chính là “Chồng” trong miệng Diệp Dao, nhưng anh không hề có cảm giác chút vui mừng nào.
Cố Lan San rất nhạy cảm, vốn lúc cô thấy Diệp Dao gọi điện thoại cho mình, ôm một chút may mắn trong lòng, hiện tại cô hoàn toàn tuyệt vọng với mẹ ruột của mình rồi.
Trên mặt cô vẫn nở nụ cười yếu ớt như cũ, không nói gì, nhưng đáy lòng rất đau khổ, die.n d.an l;e q/uy d[on cô rất muốn trốn, khóc rống một trận.
Thịnh Thế thật sự muốn mắng chửi người, hàm rang anh cũng sắp cắn nát, nhưng mà anh vẫn kéo một khuôn mặt tươi cười, nói: “Ăn cơm xong, đi uống trà sẽ khá thoải mái.”
Nói xong, liền nhấn chuông phục vụ, cho nhân viên phục vụ mang dụng cụ pha trà tới.
Cố Lan San biết pha trà, lúc pha trà, Thịnh thế liền thuận tiện rút một tờ báo từ giá báo trong phòng bao, sau đó chăm chú đọc.
Sau khi nước sôi, Cố Lan San rửa sách dụng cụ pha trà, đặt lá trà trong ấm, đổ nước một lần. Đổ hết nước, đang định pha trà, liền nghe tiếng Thịnh Thế nói: “Em nghe tin tức này, tên họ Trương đầu cơ trục lợi bắt cóc trẻ em, vậy mà lại mua bán hơn ba mươi đứa trẻ.”
Thịnh Thế vừa xem, vừa cảm thán nói: “Những đứa trẻ đó bị mang đi đâu chứ.”
Cố Lan San rót 3 ly trà, đặt một chén trước mặt Thịnh Thế, một chén trước mặt Diệp Dao. Diệp Dao nhận trà, nói với Thịnh Thế: “Vậy mà vẫn còn trộm trẻ con?”
“Đúng nha!” Thịnh Thế bình thản uống một ngụm trà, nghe lời nói của Diệp Dao, đọc lại nội dung tờ báo lại một lần. Diệp Dao sau khi nghe xong, cảm khái nói: “Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, cuối cùng cũng bị bắt rồi.”