Editor: Cà Rốt Hồng
Nhân viên trong công ty ở bên cạnh thầm thì nói một tràng, thật ra anh cũng không có nghe kỹ càng, nhưng đại khái vẫn có thể biết được rốt cuộc bọn họ đang nói những gì, cho nên càng lộ ra vẻ không có hứng thú, mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại di động anh để ở trên bàn vang lên, cả người anh bỗng nhiên định thần lại.
Anh lười biếng dựa vào ghế dựa, nhàn nhạt nhìn lướt qua hiển thị cuộc gọi đến trên điện thoại di động, đầu tiên vẻ mặt anh rất là bình tĩnh, ánh mắt có chút trở nên hoảng hốt, sau đó liền cầm điện thoại lên, giống như không xác định, cẩn thận xem kỹ tên người hiển thị cuộc gọi đến một lần nữa, sửng sốt ước chừng nửa phút, mới xác định thật sự là “Sở Sở” gọi tới.
Anh lập tức đứng lên, hoàn toàn không để ý tới người cả phòng, cầm điện thoại di động đi ra khỏi phòng họp.
Bước chân của anh rất nhanh, đi tới trong phòng làm việc của mình, đóng cửa khóa lại từ bên trong, dưới tình huống hoàn toàn yên tĩnh, ngón tay run rẩy tiếp nhận điện thoại, nói: “Sở Sở?”
Điện thoại liên tục vang lên chừng vài tiếng, cũng không có người nghe, Cố Lan San không tự chủ được liền nín thở, đáy lòng tràn ngập những suy nghĩ có chút kỳ quái, ngay tại lúc cô có vài phần mất mác, lúc định cúp điện thoại, điện thoại lại được người tiếp nhận, truyền đến giọng nói trầm thấp và đầy sức quyến rũ trước sau như một của Thịnh Thế.
Cố Lan San cũng không biết rốt cuộc mình bị làm sao, Thịnh Thế gọi cô một tiếng “Sở Sở” này làm cho nhịp tim của cô không hiểu ra sao lại nhảy lỡ một nhịp, cô nắm chặt điện thoại di động, quên mất trả lời lời nói của anh.
Thịnh Thế ở đầu điện thoại bên này chờ một lúc lâu, vẫn không thấy Cố Lan San lên tiếng, cố gắng áp chế mình kích động bởi vì sau khi ly hôn lần đầu tiên cô chủ động điện thoại cho mình dẫn đến, để cho mình biểu hiện bình thường, nhưng giọng nói và tốc độ nói chuyện của anh vẫn tiết lộ sự khẩn trương gấp gáp của anh: “Sở Sở, em xảy ra chuyện gì sao? Tại sao không nói chuyện? Hả?”
“Em......” Cố Lan San mở miệng, có chút không biết nên trả lời câu hỏi của anh ra sao, chỉ có thể nuốt nước miếng một cái, dưới tình huống Thịnh Thế hoàn toàn không thấy được, giống như là một đứa bé làm sai chuyện đang hồi hộp căng thẳng liều mạng cắn cắn môi dưới, tay níu chặt quần áo dùng sức vặn, thấp giọng nói: “Em.....”
Thịnh Thế sững sờ nghe giọng nói của cô, chỉ cảm thấy như một giấc mộng, anh suýt nữa cứ như vậy mà bật cười, cũng may anh phản ứng mau, hắng giọng một cái, che giấu cho qua, nhưng khóe môi không thể nào khép lại được, “Anh đang nghe.”
Cố Lan San nỗ lực sắp xếp lại lời nói hơn nửa ngày, mới nhỏ giọng nói: “Thịnh Thế, em có việc muốn tìm anh giúp đỡ.”
Sau khi Cố Lan San nói xong, liền nhắm hai mắt lại thật chặt, tế bào toàn thân cô đều căng thẳng theo.
Thịnh Thế bên kia bỗng nhiên không có lên tiếng.
Cố Lan San càng khẩn trương hơn, cô mơ hồ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Thời gian tí tách trôi qua từng phút, rốt cuộc Cố Lan San nhận rõ hiện thực, có chút nhụt chí buông mí mắt xuống, uất ức chép miệng, cảm thấy mình rất mất mặt, luống cuống tay chân muốn cúp điện thoại, nhưng giọng nói nhu hòa như lời nói âu yếm giữa tình nhân của Thịnh Thế đột nhiên cất lên, chỉ một chữ, nói: “Được.”
Cố Lan San mở to hai mắt.
Cô cho rằng mình nghe lầm.
Thật lâu sau, cô mới chớp chớp mắt, hoàn hồn, Thịnh Thế nói được? Anh hoàn toàn không hỏi cô chuyện gì, liền trực tiếp nói được?
Trong toilet nhỏ hẹp, yên tĩnh dị thường, Cô Lan San cầm điện thoại di động, lại mơ hồ cảm thấy một chữ kia, phảng phất mang theo một luồng sức quyến rũ nóng bỏng, khắc sâu vào trong trái tim mềm mại của cô.