Nhưng nếu tương lai, cô thật sự cùng Hàn Thành Trì đi cùng nhau, thì anh sẽ luôn có biện pháp giúp bọn họ phương pháp thay đổi.
Nếu hai người yêu nhau, anh sẽ nắm tay cô đến già, nếu như vô duyên, anh sẽ che chở cho cô bình yên cả đời.
…
…
Ngày hôm sau công việc của Cố Lan San cũng không quá bận rộn, cô hẹn gặp một ảnh đế đã rút lui khỏi làng giải trí nhiều năm trước, phỏng vấn lần này cô muốn biết cảm tưởng của anh ta đối với nền điện ảnh mới bây giờ, hai người hẹn nhau trong quán cà phê phía sau ngôi nhà Cổ Hương Cổ Sắc.
Quán cà phê rất sáng vì có cửa sổ lớn sát đất, ngoài cửa sổ có thể thấy một vài khối ngọc bích, ảnh đế đã hơi lớn tuổi, ở trong ngành giải trí coi như là người rất có trọng lượng, nhưng lại không có nửa điểm dáng vẻ, nói chuyện hài hước và uyển chuyển, Cố Lan San cùng anh ta trò chuyện thật vui vẻ, cũng từ những câu chuyện của anh ta cô có được rất nhiều tin tức thương mại giá trị, lại còn cẩn thận cầm bút ký vào sổ cho cô.
Lúc tan cuộc, Cố Lan San thanh toán.
Vùng phụ cận quán cà phê này cũng không dễ bắt xe taxi, lúc Cố Lan San đi dọc đường, vừa vặn đi ngang qua một Tứ Họp Viện, cô dừng lại một chút, dường như nhớ đến bà Hàn.
Lúc nhỏ, cả ngày cô theo bên cạnh Cố Ân Ân đến nhà họ Hàn chơi, quan niệm giàu sang của bà Hàn rõ ràng không hề giống bà Cố, đối xử với cô vẫn luôn luôn tốt, mặc dù lúc lễ mừng năm mới phát tiền mừng tuổi, bà cho Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân, cũng sẽ cho cô một phần.
Cố Lan San rõ ràng nhìn được ngày hôm qua tình trạng cơ thể của bà Hàn không được tốt, bà còn không để cho mình nói với Hàn Thành Trì, sợ khiến Hàn Thành Trì lo lắng, nhưng cũng không biết rốt cuộc bà có đi kiểm tra sức khỏe một chút không.
Cố Lan San giơ tay lên nhìn đồng hồ, bây giờ đã là ba giờ chiều, chính là thời gian đi làm, mà buổi chiều cô cũng không có việc gì nữa, dừng lại một lát, cô đi vòng qua một quầy bán trái cây, mua một chút trái cây, thừa dịp Hàn Thành Trì không có ở đây, cô đi thăm bà Hàn một chút.
Trong con ngõ hẻm rất an tĩnh, Cố Lan San xách túi trái cây đi, cô mơ hồ có thể nghe được tiếng chó sủa, bằng vào trí nhớ tối qua, cô tìm được căn nhà Hàn Thành Trì thuê.
Cố Lan San đi vào, quẹo trái là gian phòng Hàn Thành Trì thuê, còn chưa đến trước cửa nhà, Cố Lan San đã nghe thấy tiếng ho khan của bà Hàn.
Cửa không khóa, nửa mở, Cố Lan San giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa, cũng không có người để ý tới, Cố Lan San lại gõ tiếp, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào.
Thật ra thì đây là một gian phòng, chỉ chia làm hai gian, bên ngoài là phòng của Hàn Thành Trì, giường đệm rất chỉnh tề, trên giường để hai bộ quần áo, Cố Lan San nhìn lướt qua, tìm một chỗ trống, đem trái cây để lên, rồi vén màn vải lên, đi vào bên trong phòng.
Bà Hàn nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, vẫn không ngừng ho khan.
Cố Lan San đi lên phía trước, nhẹ nhàng sờ trán bà Hàn, cô phát hiện nóng kinh người, lúc này cô mới vươn tay nhẹ nhàng lắc thân thể bà Hàn, thấp giọng gọi tên của bà: “Bác Hàn?”
Mắt bà Hàn vẫn nhắm như cũ, trên trán hiện lên một tầng mồ hôi, lại kịch liệt ho khan.
Cố Lan San tìm xung quanh được một cái khăn lông.
Trong tứ hợp viện, chỉ có một vòi nước ở trong sân.
Lúc Cố Lan San cầm khăn lông vội vã ra khỏi phòng, có một người phụ nữ đang giặt quần áo ở vòi nước, thấy Cố Lan San tới đây, cô ta cười cười, nhường chỗ, để Cố Lan San làm ướt khăn lông, có thể người phụ nữ kia cảm thấy Cố Lan San có bộ dáng đẹp mắt, cho nên lúc Cố Lan San xoay người đi về phía nhà của Hàn Thành Trì, còn cố ý nhìn qua.