Cô buộc tóc cao, lộ ra cần cổ xinh đẹp ưu nhã, cả người mặc đồng phục công sở màu trắng, trên mặt trần đầy cươi cười chói sáng đang bắt tay cùng người khác.
Xem ra cô đã có nhiều kinh nghiệm, cũng rất xinh đẹp, vẻ mặt cũng không sao.
Lúc ấy Thịnh Thế giống như bị mê hoặc, nhìn Cố Lan San chuyên chú, ánh mắt cũng không dám nháy một cái, sợ một lần không cẩn thận thì Cố Lan San liền biến mất không thấy nữa.
Mãi cho đến khi rốt cuộc Cố Lan San cũng thực sự không thấy nữa thì anh vẫn nhìn chằm chằm chỗ mà cô vừa đứng, sững sờ ngơ ngác.
Sau cùng Thịnh Thế cũng được tài xế của mình gọi thì mới hoàn hồn lại, sắc mặt của anh xem ra không tốt lắm, tài xế liền quan tâm hỏi một câu: “Anh Thịnh, anh không thoải mái sao? Cố cần đến bệnh viện một chuyến không?”
Thịnh Thế lắc đầu, liền đẩy cửa xe mà ngồi xuống ghế sau, tài xế cũng lên xe rồi thuần thục khởi động xe, hỏi: “Anh Thịnh, anh định đi chỗ nào?
Đi chỗ nào?
Thịnh Thế kinh ngạc một lúc rồi mới nói: “Về nhà đi.”
Tài xế không nói gì, lưu loát lái xe mà đi về phía trước.
Thịnh Thế nhìn ra ngoài cửa kính, dòng xe cộ có chút đông đúc, mùa thu đã đến, lá cây vội vã rơi xuống, sắc trời có chút xám trắng, hôm nay không khí làm sao mà có chút hoang vắng, Thịnh Thế lại cảm thấy được cảm giác mùa xuân về hoa lại nở rực rỡ.
Anh đã sinh sống tại thành phố Bắc Kinh hai mươi mấy năm, ô nhiễm nghiêm trong, cát bụi nổi lên, khô hanh, gió lớn, đông người, xa lấp, tất cả vấn đề mãnh miệt đó làm anh chưa bao giờ thực sự cảm thấy được thành phố này có chút gì tốt đẹp, chẳng qua anh sinh ra ở đây, người nhà sinh sống ở đây, thành phố Bắc Kinh mà quê hương của anh, nhưng mà hiện tại anh làm cảm thấy được ngoài là quê nhà thành phố này cũng đặc biệt đáng yêu.
Thịnh Thế nhìn dòng xe đi ngược chiều mình, có sự có đâm vào đuôi xe xảy ra, anh chậm rãi cong khóe môi, thật sự từ trước tới nay, lần đầu tiên anh cảm thấy được bản thân yêu thủ đổ của Trung Quốc - thành phố Băc Kinh, bất luận là chuyện tốt hay chuyện xấu, anh đều cảm thấy được vô cùng thoải mái.
Yêu một thành phố, đại khái là vì trong thành phố này, có một người mà mình yêu.
Cô trở lại, không rời khỏi Bắc Kinh nữa.
Bất luận là vì sao mà cuối cùng cô lại lựa chọn Bắc Kinh, trong lòng anh đều vô cùng vui vẻ.
Chưa từng nghĩ tới, một ngày kia, vì có thể ở trong cùng một thành phố với cô mà mừng rõ như điện vậy.
Nhìn cô vô cùng tốt, hăng hái, thần sắc kiêu ngạo, rất giống với Cố Lan San anh đã từng gặp.
Việc này thật tốt.
Anh cảm thấy được chỉ cần anh đưa tay, là có thể nhìn thấy Cố Lan San thật sự, rất tốt.
Trong cuộc đời anh, đây là quyết định đáng giá nhất mà anh đã làm ra.
...
...
Hàn Thành Trì gặp lại Cố Ân Ân là ở Kim Bích Huy Hoàng.
Anh chưa từng nghĩ đến, anh cũng sẽ gặp lại cô như vậy.
Khi anh xảy ra tai nạn giao thông, vùng vẫy với sống chết liền truyền đến tin tức Cố Ân Ân đính hôn cùng người khác.
Anh gọi điện thoại cho cô rất nhiều lần, cô vẫn không nghe.