“Lan San à, thật ra thì cô biết không, lúc cô đang còn trẻ tâm tư sẽ dễ dàng đâm vào những chỗ nhầm lẫn, đem nhầm cảm động thành tình yêu, đem nhầm khách qua đường thành tình cảm chân thành.”
“Tôi là một người từng trải, ban đầu lúc còn trẻ tôi cũng phạm sai lầm như vậy, cho nên tôi nói chút chuyện này với cô, có lẽ cô sẽ cảm thấy rất khó làm được, nhưng ý định ban đầu của tôi kỳ thật chỉ là muốn để cho cô mất chút thời gian đi đường vòng.”
“Cái loại khắc cốt ghi tâm này, thật ra chỉ có thiếu niên sau khi trưởng thành mới có. Lúc còn trẻ, mọi người đều nói, mình yêu người nào, yêu sâu đậm bao nhiêu, thật ra đợi đến nhiều năm sau, cô trở lại nhìn lúc ban đầu, sẽ phát hiện thật ra thì khi đó tình yêu đó có vẻ không có ý nghĩa, hoang đường và buồn cười nữa.”
“Rời đi Bắc Kinh, cũng không thể hiện được rằng cô có thể thoát khỏi quá khứ. Vây khốn cô là trái tim của cô, không phải là thành phố ấy. Cô đang sống một cuộc sống đã lâu, nên có tính ỷ lại và tính thích ứng, đổi mới một thành phố khác đại đa số sẽ có chút không thích ứng, nếu không không có khả năng cô ở đây, chỉ là đi du lịch mà không có dừng lại.”
“Nghe lời của cô, tôi nhìn ra được, cô rất kiên cường, đã là một cô gái kiên cường như vậy, cần gì phải trốn tránh? Cái cô cần chính là dũng cảm đi đối mặt, cho tới nay, điều cô muốn không phải là yêu người mình yêu, được gọi là hạnh phúc là làm những chuyện mình thích, có được gọi là vui vẻ không? Như vậy hiện tại bắt đầu, chính là cô nên vì mình mà sống, chứ không phải trốn tránh.”
…
…
Cố Lan San trở lại khách sạn, cô tắm xong rồi nằm trên giường, trong đầu cô vẫn còn hiện lên lời nói của Sở Bằng.
Một đêm này, căn bản cô ngủ không ngon, sáng sớm hôm sau cô vội mua vé máy bay, cô đi Lệ Giang, ở Lệ Giang ngây người bảy ngày, sau đó đi Cửu Trại Câu, rồi từ Cửu Trại Câu trở về, lúc cô ở trong một công viên ở Thành Đô uống trà, trong lúc bất chợt cô quyết định, mua vé máy bay trở lại Bắc Kinh.
Sau khi trở lại Bắc Kinh, Cố Lan San đặt trước một khách sạn, sau đó đến ngay công ty, sau khi tiêu hết ngày nghỉ cô liên lạc với Ngã Ái Ngã Gia. Hiệu suất làm việc của Ngã Ái Ngã Gia rất cao, đã rất nhanh gọi điện thông báo cho cô đi xem nhà, Cố Lan San muốn chọn một nơi ở gần công ty của mình, đại khái chỉ phải đi ba bốn con phố nhỏ, cô đã chọn được một căn phòng.
Là cùng người khác thuê chung, giá tiền cũng không đắt, căn phòng cô thuê tương đối còn mới, có ban công nhỏ rất đẹp, lúc này Cố Lan San cùng Ngã Ái Ngã Gia ký hợp đồng thuê nhà, ngày hôm sau cô tìm một người nội trợ, đem gian phòng thu dọn một chút, sau đó liền vào ở.
Lúc này thời gian cô và Thịnh Thế li hôn đã qua một tháng, Bắc Kinh đã nghêng đón mùa thu, nhiệt độ dần dần lạnh xuống.
Thật sự giống như Sở Bằng nói, cô đi rất nhiều thành phố, đi rất nhiều con đường, nhưng mà không có nửa điểm mình thuộc về đấy.