Editor: Vạn Hoa Phi Vũ
Vốn trưa nay, lúc cùng cô từ cục dân chính trở lại Ngự Thự Lâm Phong đã nói qua, anh không tiễn cô.
Không tiễn, là bởi vì anh sợ đau khổ sở, không dám nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của cô.
Nhưng mà, khi thấy phương thuốc kia, nghe được lời của bà quản gia phu nhân, anh có một loại kích động không kềm chế được, rất muốn thấy khuôn mặt Cố Lan San.
Thịnh Thế vừa lái xe, vừa gọi điện thoại cho thư ký, tìm chuyến bay của Cố Lan San.
Thư ký hồi âm cho anh, là ba phút sau, Cố Lan San bay đến Hàng Châu, vào lúc 10h50.
Thịnh Thế liếc mắt nhìn thời gian, bây giờ là gần mười giờ, giẫm mạnh chân ga.
10h30, Thịnh Thế đến sân bay, anh trực tiếp vào phòng chờ. Bởi vì là chuyến bay đêm nên cũng không có nhiều người. Khi Thịnh Thế lên máy bay đi công tác đều đi đường dành cho khách quý, cho nên cũng không quen, chỉ ngẩng đầu, nhìn đèn chỉ thị phía trên, đi như bay tìm kiếm.
Vào lúc 10h40, Thịnh Thế chạy tới trước cửa máy bay, vừa đúng lúc cửa máy bay đóng.
Thịnh Thế đứng trước cửa máy bay cửa, nhìn cửa thủy tinh đã đóng, hơi thở hổn hển.
Nhân viên phục vụ sân bay nhìn thấy anh, cho là hành khách bị trễ, lễ phép cười cười: “Xin hỏi ngài, ngài muốn lên máy bay sao?”
Sau một lúc lâu Thịnh Thế mới lắc đầu một cái, sau đó từ từ xoay người, bước chân không vững rời đi. Vừa mới đi hai bước, Thịnh Thế lại nghiêng đầu, ánh mắt đã bình tĩnh trở lại.
Trong lối đi lên máy bay, một cô gái vác hai cái túi trên lưng, tóc buộc đuôi ngựa thật cao, nhẹ nhàng đung đưa theo bước chân cô.
Cô bước đi rất nhanh, lúc bước vào cửa hầm máy bay, còn thuận đường rút một tờ báo, nở một nụ cười nhạt với nhân viên đứng ở khoang máy bay rồi biến mất trong tầm mắt của anh.
“Xin lỗi? Xin lỗi? Xin hỏi ngài có cần gì không?”
Tiếng nhân viên phục vụ trong sân bay truyền đến một lần nữa kéo thần trí của Thịnh Thế trở lại. Thịnh Thế nhàn nhạt nói một câu: “Không cần.”
Ngay sau đó, liền xoay người, đi tới trước cửa sổ sát đất của một phòng chờ bay, vừa vặn có thể thấy chuyến bay của Cố Lan San.
Máy bay rất đúng giờ. Đúng 10h50 cất cánh. Thịnh Thế nhìn máy bay trong mắt mình dần dần lăn, chạy lấy đà, bay lên, càng ngày càng cao, đến cuối cùng, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn tín hiệu lập lòe của máy bay.