Edit: Nhật Dương
Nhưng Cố Lan San lại cảm thấy trong lòng có chút khổ sở.
Khổ sở nói không nên lời.
Khổ sở không giải thích được.
Trong lòng cô vẫn luôn nghĩ Thịnh Thế và Nhị Thập không giống nhau nhưng cô lại biết Thịnh Thế và Nhị Thập là cùng một người.
Dù là Thịnh Thế hay là Nhị Thập thì cuối cùng đều không muốn cô.
“Sở Sở” Thịnh Thế nhìn Cố Lan San, phá vỡ sự yên lặng: “Em nghĩ như thế nào?”
Nghe được lời nói của Thịnh Thế, Cố Lan San mở mắt, cảm thấy mắt căng ra có chút đau xót, cô mím môi nói: “Thịnh Thế, em nghe anh.”
Bàn tay buông lỏng của Thịnh Thế đột nhiên nắm chặt lại, anh hơi dựa ra sau ghế, ngẩng đầu lên, vuốt loạn mái tóc, tay rủ xuống, bóng dáng mơ hồ của anh xen lẫn gương mặt đẹp trai chói mắt.
Anh cảm thấy trong cổ họng bị nghẹn lại có chút khó chịu, anh cố sức mới điều chỉnh lại được cảm xúc, sau đó buông lỏng tay, dáng vẻ tỉnh táo, hai mắt đen nhánh, giọng nói mang theo mấy phần kiên quyết: “Được, vậy em......” Thịnh Thế dừng lại một chút, mới nói tiếp: “Có điều kiện và yêu cầu gì đối với việc ly hôn thì cứ nói.”
Cô có thể có điều kiện và yêu cầu gì?
Cố Lan San cúi đầu giống như đang suy nghĩ, một lát sau lại truyền tới giọng nói trầm trầm của Thịnh Thế: “Chỉ cần em mở miệng, anh đều đồng ý với em.”
Một câu nói làm Cố Lan San suýt nữa thì khóc.
Cô cúi thấp đầu, hít sâu vài hơi mới ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Thế nói: “Em nghe anh.”
Thịnh Thế quay mặt đi không nhìn Cố Lan San, một lúc sau anh mới nói: “Sở Sở, em cũng biết, ban đầu bà Cố không chịu để em gả cho anh... anh cho bà Cố rất nhiều tiền và chỗ tốt bà ta mới gật đầu đồng ý. Có một số việc, chúng ta không nói, nhưng em cũng hiểu......”
Sắc mặt Cố Lan San không được tốt, môi cô theo thói quen lúc không vui sẽ mím chặt lại, lúc này càng mím chặt hơn.
Thịnh Thế nuốt nước miếng rồi nói tiếp: “Hiện tại chúng ta ly hôn, theo lý thuyết anh phải chu cấp tiền sinh hoạt cho em, nhưng Sở Sở, nếu như em thật nghe anh, số tiền chu cấp này xem như anh đền tội việc anh đã từng dùng tiền chuộc em từ chỗ bà Cố. Từ nay về sau em là chính em.”
Cố Lan San nhìn Thịnh Thế, nước mắt rốt cuộc không khống chế được chảy xuống, lqđ thật ra thì cô không quan tâm chuyện tiền chu cấp nhiều hay ít, chỉ là cô không nghĩ đến, Thịnh Thế sẽ dùng cách như vậy để đền tội, từ trong đáy lòng, cô không có ý kiến, cô hy vọng mình thuộc về mình hơn bất kỳ ai, không cần lại mang trên lưng danh hàng hóa.
Nếu như cô lấy một số tiền lớn từ chỗ Thịnh Thế, trong lòng cô sẽ cảm thấy lo lắng, xài cũng sẽ cảm thấy ngượng.