Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 487: Nhị Thập, là tôi cưỡng hôn cô ấy (7)




Cửa phòng ngủ không khóa, bên trong vẫn hỗn độn như cũ, anh chau mày lại, đi vào, lại thấy giường lớn không có ai, anh đi tới ban công và phòng thay đồ cũng không có người, trong lòng anh bỗng dưng căng thẳng, định đi hỏi người giúp việc, Cố Lan San ở đâu, liền nghe trong phòng rửa tay truyền ra tiếng nước chảy.

Thịnh Thế nghe được tiếng nước chảy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thì ra là Cố Lan San đang tắm.

Suýt nữa anh cho là cô thừa dịp người giúp việc trong nhà không chú ý, lén chạy ra ngoài.

Trái tim Thịnh Thế lơ lửng, rốt cuộc để xuống, anh liền giơ tay lên, đẩy cửa phòng tắm, nhưng lại bị khóa trái, Thịnh Thế suy nghĩ một chút, liền đi ra phòng ngủ, trực tiếp đứng ở lầu hai trên hành lang, chống tay vịn bằng gỗ đỏ, hướng về phía người giúp việc ở lầu dưới kêu to: “Mấy người lên đây, quét dọn phòng ngủ một chút.”

Bà quản gia vội vàng phái bốn người lên lầu, Thịnh Thế đứng ở khu vực duy nhất hoàn hảo không hao tổn trên ban công, nhìn bốn người giúp việc quét dọn vệ sinh.

Thịnh Thế đứng ở trên ban công, nhìn ngoài cửa sổ nhìn bầu trời đỏ nhức mắt, trong lòng nghĩ, sau khi Cố Lan San tắm xong ra ngoài, anh nên nói gì với cô?

Hiện tại người phụ nữ kia sợ là đã hận chết anh, gần đây tính khí anh ở trước mặt cô rõ ràng thu lại vô cùng tốt, nhưng mà...... Thịnh Thế nghĩ tới đây, nhìn người giúp việc đổi ga giường vỏ chăn và bà quản gia mở miệng, hỏi một câu: “Sau khi tôi đi ra ngoài, trong nhà vẫn ổn chứ?”

Anh phải nghĩ biện pháp biết trước tâm tình Cố Lan San tồi tệ đến mức nào, để anh có thể ứng phó.

Bà quản gia cảm thấy ngài Thịnh thật sự là cực kì kỳ quái, trước đây không lâu không phải đã gọi điện thoại về hỏi một lần sao, làm sao bây giờ lại hỏi, bà quản gia trong lòng hồ nghi, nhưng vẫn trả lời: “Ngài Thịnh, trong nhà rất tốt.”

Nói xong, bà quản gia trong lòng còn yên lặng bổ sung thêm một câu, chỉ cần ngài Thịnh không phát giận, trong nhà càng không chuyện gì.

Thịnh Thế cảm thấy ý tứ trong lời nói của mình dường như quá cao thâm, giống như bà quản gia không hiểu, anh liền ho khan một cái, tính toán đổi thành tương đối trực tiếp, đồng thời giọng điệu cũng có chút lúng túng: “Tôi chỉ......”

Ba chữ “Cố Lan San” trong miệng Thịnh Thế còn chưa nói ra, bất chợt nghe được một người giúp việc nhỏ giọng hét lên một câu: “Máu!”

“Máu gì?” Bà quản gia giọng điệu hơi trách cứ người hầu kia.

Người giúp việc trước mặt sắc không được tốt lắm, cầm trong tay một mảnh gốm sứ, chỉ vào trên mặt thảm nói: “Bà xem, nơi này đều là máu.”

Bà quản gia buông việc trong tay xuống, đi tới, liếc mắt một cái, vẻ mặt cũng biến sắc trở nên nặng nề: “Thật là có máu, tại sao lại có máu ở đây!”