Lúc cô còn trẻ, đã từng mơ một giấc mơ, trong mơ Hàn Thành Trì nắm tay cô, hôn qua gò má cô, nhịp tim của cô như nai con, mặt đỏ như trời chiều.
Vậy mà, lúc ở trong nhà họ Cố, khi Hàn Thành Trì hôn cô, trong đầu cô nghĩ rằng đó là nằm mơ, cô cũng cho là đó là một giấc mơ, nhưng cô cảm thấy rõ ràng, lần đó và trong mơ không giống nhau.
Nhịp tim của cô không như nai con, cũng không đỏ mặt như trời chiều, chỉ có sững sờ, trong đầu trống không.
Thậm chí cho tới hiện tại, cô nhắm mắt lại, cũng hoàn toàn không nhớ được khi Hàn Thành Trì hôn cô có cảm giác gì, ngược lại, cô lại có chút cảm thấy có chút kỳ cục và không thoải mái.
Nhưng, cô lại không biết được, rốt cuộc vì sao lại kì cục và không thoải mái như vậy?
Là bởi vì Hàn Thành Trì hôn cô sao?
Ánh mắt Cố Lan San hơi lóe lên, nhẹ nhàng nghiêng đầu.
Lòng của cô, cô có thể phân biệt rõ ràng.
Ở đêm Hàn Thành Trì cùng Cố Ân Ân đính hôn, cô đã từng mạo hiểm hỏi đùa Hàn Thành Trì, anh ta yêu chị của cô bao nhiêu, cũng để dập tắt đi những tình cảm không thể nói ra của mình.
Từ đó về sau, trong lòng của cô, chỉ còn một đoạn hồi ức thời trẻ, khi Hàn Thành Trì mang đến cho cô ấm áp và những điều tốt đẹp.
Lúc Cố Ân Ân yêu cầu Hàn Thành Trì nói với cô lời cự tuyệt, bày tỏ anh ta đối với Cố Ân Ân là thực lòng, mà anh ta cũng định nói với cô như vậy, lúc ấy nếu như không phải là Thịnh Thế phá cửa xông vào, sợ là anh ta thật sự đã nói.
Một đêm kia, cô vì mình chạy trốn mà may mắn, vì Thịnh Thế chạy tới kịp thời mà cảm kích, hoàn toàn không có phân biệt cảm nhận trong lòng mình.
Nhưng sau, cô nghĩ cẩn thận, trong lòng của cô có chút mất mác, cũng không phải khó chịu như vậy.
Nhất là khi, Hàn Thành Trì hôn cô, cô ngây ngốc, run sợ, nhưng khi đã qua trong lòng của cô là khổ sở khó chịu.
Cô biết Hàn Thành Trì, là thật lòng thật dạ yêu Cố Ân Ân!
Anh ta ấm áp ôn nhu như ngọc, thiện lương hiền hòa, anh ta đối với tất cả mọi người đều tốt, anh ta không hay giận, anh ta nói chuyện với người khác khẽ mỉm cười, khiến người ta cảm thấy anh ta không khó gần, kiêu ngạo, nhưng mọi tình cảm ôn nhu sâu đậm nhất, anh ta chỉ dành riêng cho Cố Ân Ân.
Vào mùa đông anh ta sẽ đưa Cố Ân Ân đi ăn cơm, mang theo bên người một cái bao tay cùng cái mũ.
Anh ta sẽ cùng Cố Ân Ân đi bộ, trải qua nhiều con đường, sẽ ôm Cố n n vào trong ngực, tránh cho Cố Ân Ân bị người khác va phải.