Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 472: Anh để ý, cô vô tâm (2)




Thịnh Thế nhìn trong mắt cô hiện lên sợ hãi, trong lòng nghĩ, cô còn biết sợ...... anh cong môi, lạnh lùng cười hai tiếng, cố tình hướng về phía cô đi tới, anh nhìn nét mặt của cô ở trong đáy mắt anh càng ngày càng trở nên hoảng sợ, lo lắng, tâm tình của anh dường như có chút dễ chịu, anh đi tới trước mặt cô, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô tới trước mặt của mình, tay anh đặt tại cổ của cô, thẳng tắp đẩy lưng cô chống đỡ vách tường phía sau, anh nhìn ánh mắt của cô, nắm chặt cổ cô, từ từ dùng lực, trong lòng anh đều là tức giận, nóng nảy cùng ghen tức, anh luôn nỗ lực tự nói với mình, ở trước mặt cô khống chế tâm tình của mình, chớ dọa cô sợ giống như ngày trước, không phải trốn   tránh anh, nhưng bây giờ cô lại hoàn toàn quên mất những thứ kia, anh chỉ có duy nhất một ý nghĩ, chính là muốn bóp chết cô, anh mang theo tất cả hận ý, cắn răng nghiến lợi lạnh giọng, mở miệng nói: “Cố Lan San, làm sao cô lại hạ tiện như vậy! Cô là người phụ nữ của tôi, tại sao cô còn quyến rũ Hàn Thành Trì, có phải là cô không có Hàn Thành Trì thì không thể sống nổi không hả? Trong mắt cô, chỉ một mình anh ta là đàn ông, có đúng hay không? Sáng sớm hôm qua trước khi cô đi làm vẫn còn cùng tôi lên giường, đến trưa cô liền không chờ được chạy đến nhà họ Cố cùng Hàn Thành Trì thân mật thắm thiết, cô xem Thịnh Thế tôi thành cái gì? Cô xem nhà họ Thịnh thành cái gì? Muốn mất mặt thì cô nên làm mất mặt một mình cô đi, cô làm mất mặt cả nhà họ Thịnh! Cô nói đi, cô khiến bao nhiêu người chứng kiến như vậy, cô còn có mặt mũi không, cô nói cô như vậy thì tốt cho ai?”

Thịnh Thế giống như nói đến nghiện, càng mắng, lời nói càng khó nghe.

Huống chi, cho tới nay, cái miệng của anh, lời nói ra, đều vừa độc vừa ngoan, hiện tại anh lại bị ghen tỵ đến mất lí trí, anh đang ghen ghét Hàn Thành Trì, anh ta cứ như vậy có được tâm của cô dễ như trở bàn tay, để cho cô tâm tâm niệm niệm như vậy không chịu quên, để cho anh đối với cô tốt như vậy cũng không chiếm được lòng của cô, để cho anh hoàn toàn không biết gì mình phải làm như thế nào.

Thịnh Thế càng tức, sức lực trên tay lại càng lớn, giống như muốn bóp cô đến chết.

Khuôn mặt Cố Lan San vốn trắng như tờ giấy, bởi vì hít thở không thông, có chút hồng, cô không cách nào hô hấp, toàn thân dần dần không có sức, cô cảm thấy cổ họng mình vô cùng đau đớn, cô vốn đang nhìn thẳng vào mắt anh, dần dần trở nên có chút hoảng hốt, cô cho là mình muốn chết, nhưng cô lại còn có thể nghe được anh nói ở bên tai của cô, tàn nhẫn và sắc bén: “Cô tính tình lẳng lơ, là một người phụ nữ đê tiện, cô làm tôi   không dễ chịu, cô cũng đừng mơ có thể trôi qua những ngày tháng thư thái, tôi muốn bóp chết cô...... Bóp chết cô.”