Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
“Không ly.” Thịnh Thế trả lời không chút chần chừ. Anh vừa trả lời, sắc mặt mọi người lập tức khó coi. Thịnh Thế lại mấp máy môi, mở miệng nói, “Con nói thật cho mọi người biết, chuyện Sở Sở thích Hàn Thành Trì... trước khi cưới cô ấy, con đã biết rồi.”
Lời vừa thốt ra, mọi người đều sững sờ.
Lúc này, chị họ cả của Thịnh Thế do dự một chút rồi xen mồm vào, “Em biết nó thích Hàn Thành Trì nhưng em vẫn cưới nó? Vì sao?”
Thịnh Thế nhìn mặt từng người, suy nghĩ một chút rồi đáp, “Bởi vì em yêu cô ấy.”
“Không phải mọi người vẫn muốn biết ngày đó con và Sở Sở bị bắt gian tại giường như thế nào à?”
“Lúc đó, mẹ, không phải mẹ nói là bà Cố và Cố Lan San liên thủ hãm hại chúng ta, muốn trèo cao hay sao?”
“Thật ra chuyện không phải như vậy... Con chưa hề nói cho mọi người biết chân tướng.”
“Sở Sở vốn không thích con, chính con đã chuốc thuốc cô ấy, sau đó đưa cô ấy lên giường!”
“Bốp - - “
Lại thêm một cái ly bị ném về phía Thịnh Thế, sắc mặt Thủ trưởng Thịnh càng thêm khó coi.
Tất cả mọi người vừa nghe Thịnh Thế thú nhận thì liền đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết phải nói gì.
“Con không có lừa mọi người, cũng không nói giúp cho Sở Sở. Chân tướng sự thật đúng như con đã nói. Lúc trước, Sở Sở thích Hàn Thành Trì, con vốn định thổ lộ tình cảm với cô ấy, nào ngờ khi vào phòng của Sở Sở, nhìn lén nhật ký người ta, thấy cô ấy viết là bản thân thích Hàn Thành Trì, con đành không nói gì nữa...” Thịnh Thế ngừng một chút, dường Diễn Đàn như nhớ tới cái gì đó, anh nhìn về phía Thịnh Ngữ, “Chị tư, chị nhớ không, lúc chị còn học trung học, Sở Sở đi thi vẽ, có vẽ một bức tranh về quảng trường Thập Lý Thịnh Thế.”
Thịnh Ngữ suy nghĩ rồi gật đầu, nói, “Đúng là có chuyện như vậy, thảo nào chị thấy cái quảng trường đó quen quá.”
“Quảng trường đó vốn được em dựng nên để thổ lộ tình cảm với Sở Sở, cho tới khi thấy cô ấy viết rằng mình thích Hàn Thành Trì thì em đã bực tức, trong lòng vô cùng tức giận, sợ mình thổ lộ sẽ bị cự tuyệt. Vì vậy, vào ngày sinh nhật của Vương Giai Di, em đã mượn cơ hội để lừa Sở Sở lên giường.” Thịnh Thế trả lời rất chi tiết.
“Nhưng mà... lúc đó con nói là con uống quá say mà.” Bà Thịnh do dự hỏi.
“Mẹ, vậy mà mẹ cũng tin!” Thịnh Thế há miệng, cười tự giễu, “Nếu quả thực con uống quá say thì sao con còn sức để làm việc gì? Điều đó chứng tỏ con không uống nhiều, vả lại tửu lượng của con cao đến mức nào, anh họ tư đều biết rất rõ.”
Cả căn phòng lâm vào trạng thái yên tĩnh. Vẻ mặt Thịnh Thế cực kỳ nghiêm túc, giọng nói cũng trịnh trọng hơn hẳn.