Anh hung hăng đặt “Cố Ân Ân” ở trên ghế sa lon, động tác hôn cô càng lúc càng điên cuồng.
Thậm chí tay của anh, đã xé rách quần áo “Cố Ân Ân“.
Mà Cố Lan San thật ra thường ngày luôn thông minh, làm việc rất mạnh bạo, hoành hành ngang ngược, nhưng cô dù sao chỉ là một cô gái, lại yêu Hàn Thành Trì, dù sao Hàn Thành Trì ở trong lòng cô, luôn ấm áp và tốt đẹp, cho nên, hiện tại Hàn Thành Trì hôn như vậy cô, giống như là giấc mộng khi còn trẻ của cô.
Trong giấc mộng của cô, Hàn Thành Trì chưa bao giờ hôn cô, nhưng bây giờ Hàn Thành Trì hôn cô, cô lại càng cảm thấy đây thật sự là một giấc mộng.
Khi ngón tay Hàn Thành Trì, mới vừa kéo khóa quần áo, cửa lại bị người đẩy ra, có mấy tiếng bước chân đi vào, sau đó liền kèm theo một giọng nói the thé, truyền đến: “Các người đang làm gì vậy?”
Giọng nói kia là của bà Cố.
Rất vang dội.
Giống như là một đạo sấm sét, hung hăng bổ về phía màng nhĩ Cố Lan San, cô lúc này mới bất chợt thức tỉnh, sau đó cảm thấy mình đầu lưỡi đang bị người hung hăng hút, bởi vì dùng sức, có chút đau, cô lập tức nhận thấy được đây không phải là một giấc mộng, sau đó trong đầu lại nhớ đến một màn Hàn Thành Trì ôm lấy cô hôn cô như thế nào, cô lúc này giống như bị điện giật giơ tay lên, hung hăng đẩy Hàn Thành Trì.
Hàn Thành Trì, anh bị sao vậy? Điên rồi sao? Vì sao trong lúc bất chợt vô duyên lại cưỡng hôn cô?
Cố Lan San sức lực lớn hơn nữa, cũng không bằng sức lực Hàn Thành Trì, cô cuối cùng chỉ có thể hung hăng cắn đầu lưỡi Hàn Thành Trì một cái, Hàn Thành Trì giống như bị đau thức tỉnh, ánh mắt của anh rất mờ mịt, nhìn một chút người Cố Lan San, chẳng qua vẫn cảm thấy là “Cố Ân Ân”, anh giơ tay lên, hơi cọ xát môi của mình, còn chưa kịp phản ứng, cả người liền bị Cố Lan San đẩy ra.
Cố Lan San nhanh chóng đứng lên, quần áo, tóc tai của cô đều rất xốc xếch, cô hướng một bên xa xa, lui hai bước.
Hàn Thành Trì nhìn thấy”Cố Ân Ân” đứng lên, lúc này mới nhìn theo, sau đó liền nhìn đến những người đang đứng bên ngoài cửa phòng, trong đó có cả Cố Ân Ân.
Hàn Thành Trì đầu tiên là liếc mắt nhìn Cố Ân Ân chân chân chính chính, lại quay đầu liếc mắt nhìn người mới vừa rồi bị anh xem thành “Cố Ân Ân”, Cố Lan San, trong mắt anh tràn đầy ngạc nhiên, anh xoa lông mày, hơi nhíu lên, trong đầu không thể tin.
Bước vào có rất nhiều người.
Trừ bà Cố, Cố Ân Ân, còn có mẹ Thịnh cùng Thịnh Thế, bác gái cả cùng với Vương Giai Di, bà Vương.
Tất cả mọi người bị cảnh tượng chính mình mới vừa thấy, chấn động đến không thể suy nghĩ.