Edit: Nhật Dương
“Ân Ân vừa xuống lầu nói tâm trạng không tốt nên muốn ra ngoài đi dạo, lúc Thành Trì tới, mẹ cũng đã gọi điện thoại cho nó, nó đang về, con ngồi xuống trước đi.” Lúc trước bà Cố ít khi giải thích nhiều như vậy với Cố Lan San. lqđ
Cố Lan San gật đầu, tìm một chỗ cách xa Hàn Thành Trì trên ghế sô pha ngồi xuống, sau đó mới nhìn Hàn Thành Trì, cong môi nở nụ cười rồi lên tiếng chào hỏi: “Anh Thành Trì.”
Hàn Thành Trì cười với Cố Lan San, gật đầu không nói gì.
Tầm mắt bà Cố đảo qua đảo lại trên mặt Hàn Thành Trì và Cố Lan San hai lần mới đứng lên, cười nói: “Để mẹ đi lấy trà cho hai đứa.”
“Không cần phiền như vậy đâu ạ.” Hàn Thành Trì lễ phép nở nụ cười với bà Cố rồi cũng đứng lên đi theo.
“Không phiền, cũng không phải là bác pha, bác kêu người giúp việc pha.” Bà Cố giơ tay ấn Hàn Thành Trì trở lại ghế sô pha, sau đó còn dừng lại nói: “Thành Trì, lời bác nói với cháu ngày đó, cháu đừng để trong lòng.”
Hàn Thành Trì tự nhiên biết bà Cố ám chỉ lời nói mà lúc chuyện của ba anh bị công khai, bà bắt anh rời khỏi Cố Ân Ân, anh cười lắc đầu, khách sáo nói: “Bác Cố, không sao ạ.”
Bà Cố cũng không nói thêm gì, chỉ chỉ phòng bếp: “Bác đi nhìn xem, lần trước ba Ân Ân mang về một ít trà ngon, không biết để ở chỗ nào, bác cũng chưa uống thử, sẵn tiện hôm nay pha cho mọi người uống thử.”
Bà Cố vừa nói, vừa đi đến phòng bếp.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Cố Lan San và Hàn Thành Trì.
Kể từ khi Cố Lan San bị vạch trần tâm tư thiếu nữ trong đêm sinh nhật của Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân, Cố Lan San ít khi ở một mình với Hàn Thành Trì.
Cho nên bây giờ cô hơi khẩn trương, cũng không thể giống như trước kia làm như không có chuyện gì mà nói chuyện với Hàn Thành Trì, đành ngậm miệng, im lặng lướt xem điện thoại di động. lqđ
Hàn Thành Trì cũng cúi đầu lướt điện thoại di động, nét mặt bình tĩnh.
Mặc dù vậy nhưng Cố Lan San vẫn cảm thấy không khí trong phòng khách bị đè nén, làm cô đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng nhích người.
Hàn Thành Trì như cảm nhận thấy cô vẫn cứ động đậy, rốt cuộc chuyển tầm mắt từ màn hình điện thoại di động sang nhìn Cố Lan San.
Cố Lan San bị Hàn Thành Trì nhìn như vậy càng thêm xấu hổ và lo lắng, cô miễn cưỡng cười cười, lqđ vội vàng đứng lên nói: “Em đi phòng bếp nhìn xem trà đã được pha xong chưa.”
Hàn Thành Trì gật đầu, vẫn không nói gì.
Cố Lan San vừa định làm bộ bình tĩnh chạy trối chết, lại thấy bà Cố cùng một nữ giúp việc đi ra, trên tay cô giúp việc còn đang bưng một cái khay.
“Để hai đứa chờ lâu, mùi vị của trà này rất dễ chịu nhưng phải nấu lâu một chút.” Bà Cố đi tới trước sô pha, tự mình bưng một ly trà đưa cho Hàn Thành Trì.