Editor: Trịnh Phương.
Thịnh Thế nhìn cô tươi cười, cảm thấy một hồi hoa mắt chóng mặt, vốn còn đang lo lắng cô thật sự tiếp tục tức giận, lập tức tích cực kéo ghế dựa ra cho Cố Lan San, cười tít mắt với cô, nói: “Nhanh ngồi xuống.”
Cố Lan San cũng không nhìn Thịnh Thế một cái, hơi nâng cằm lên, ôm một bó hoa tươi thật to, đi tới trước mặt Thịnh Thế, sau đó tao nhã ung dung ngồi xuống.
Sau khi Thịnh thế nhìn Cố Lan San ngồi xong, mới đi vòng qua, đứng ở trước mặt cô, giơ tay lên: “Sở Sở, đưa hoa cho anh, anh để qua một bên, em ăn cơm trước.”
Cố Lan San dựa vào ghế thủy tinh, lúc này mới nâng mắt, không nhanh không chậm nhìn thoáng qua Thịnh Thế. Thịnh Thế thấy Cố Lan San đang nhìn chính mình, khóe môi lại nhẹ nhàng nhếch lên một cái, giơ tay lên trước, muốn tiếp nhận hoa trong tay Cố Lan San.
Cố Lan San nhíu nhíu mày, khóe môi hơi hơi mấp máy, động tác của Thịnh Thế liền lập tức dừng lại ở giữa không trung, anh vẫn biết chuyện cô mím môi là có ý không vui. Bộ dáng này của cô đã từng bày ra trước mặt anh không biết, hiện tại giống như tái hiện lại khung cảnh hôm qua, cả đầu Thịnh Thế đều đang nghĩ cách để cô gái nhỏ này vui vẻ lên, tiện lập tức nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng như gốm sứ, giọng điệu lại là nhỏ nhẹ yêu thương: “Sở Sở, anh không tức giận.”
Cũng như trước đây, khi Cố Lan San không vui sẽ rất khó hầu hạ.
Bất luận là cô sai hay không, cô luôn luôn mạnh mẽ hung hăng mà liếc Thịnh Thế một cái, sau đó liền thần kỳ nhíu mày, sức mạnh tràn đầy nói với Thịnh Thế, không chút lưu tình nào: “Nhị Thập, con mắt kia của anh nhìn thấy em không vui rồi hả?”
Một tiếng “Nhị Thập” kêu Thịnh Thế khiến anh như mở cờ trong bụng, toàn thân vui vẻ thoải mái.
Giờ này khắc này, Cố Lan San nói cái gì liền là cái đó, dù cho cô chỉ vào mặt trời bên ngoài nói là ánh trăng, Thịnh Thế cũng sẽ gật đầu, không chút do dự nói, em nói là gì cũng được!
Cho nên, Thịnh Thế cười tít mắt nhìn Cố Lan San, theo của ý của cô, không hề do dự mắng chính mình: “Đúng đúng đúng, là anh không có mắt, em không có không vui, em đặc biệt vui vẻ.”
Cố Lan San hừ một tiếng, quay đầu, không nhìn Thịnh Thế.
Thịnh Thế tuyệt không ghét bỏ, chính mình cố chấp nhiệt tình với Cố Lan San vẫn luôn lạnh nhật, vẫn nói liên hồi: “Sở Sở, em ôm hoa, em muốn ôm bao lâu liền ôm bấy lâu, nhưng mà, nếu em ôm mỏi rồi thì có thể lên tiếng nói cho anh biết, anh ôm giúp em. Nếu em không thích anh ôm, anh gọi người hầu ôm cho em, cánh tay em quan trọng hơn.”
Trước kia, nếu Cố Lan San không vui, tính tình của Thịnh Thế cho tới bây giờ đều rất tốt mà dỗ dành cô như vậy. Kỳ thật thì Thịnh Thế nói không nhiều lắm, đúng là lại cứ ở lúc cô tức giận, không biết như thế nào, liền thao thao bất tuyệt, bộ dáng kia như là sợ cô thật sự chọc tức chính mình, còn gấp hơn so với cô.
Kỳ lạ là, mỗi lúc Cố Lan San nghe Thịnh Thế không ngừng nói một chuỗi dài, vốn còn đang phiền muộn vì ngửi được mùi nước hoa trên áo anh vào buổi sáng đã bắt đầu tiêu tán rồi.
Giống như là cô bị đặt trong bóng tối, đưa tay không thấy được năm ngón, rất không dễ dàng thấy được một nguồn sáng, cô đi về hướng nguồn sáng, càng chạy càng phát ra hiện xung quanh sáng ngời, đến chỗ sau cùng, bong tối hoàn toàn biến mất.