Edit: Bạc Bạc
Điện thoại reo lên, Thịnh Thế liền nghe máy, giọng nói hồ nghi, không xác định hỏi: “Sở Sở?”
Lúc này Cố Lan San mới ý thức được mình đã làm gì, sau khi cô và Thịnh Thế kết hôn, cô chưa từng chủ động gọi cho anh, chưa từng tham gia vào sinh hoạt cá nhân của anh, cô là không muốn làm phiền anh, nhưng bây giờ cô như bị thúc đẩy gọi cho anh vậy.
Cố Lan San cầm điện thoại di động, không biết làm gì, người rất khẩn trương, khóe môi cô giật giật, đầu óc cô trống rỗng, cô không biết nói cái gì, nên theo bản năng liền muốn cúp máy.
Thịnh Thế cùng mọi người đến “Kim Bích Huy Hoàng chơi đùa, thì điện thoại bỗng vang lên.
Anh không biết đã trễ thế này, ai lại gọi cho anh, nhưng lý trí của anh, căn bản không còn hy vọng là Cố Lan San gọi, khi anh lấy điện thoại ra, thấy hai chữ “Sở Sở” trên màn hình, anh cho là mình uống hơi nhiều nên bị hoa mắt, thực ra tối nay anh cũng không uống nhiều, anh dụi mắt, vẫn thấy trên màn hình là “Sở Sở”, như đã hiểu, như ngu muội, qua được một lúc, anh hít một hơi, mọi người chăm chú nhìn, anh cười một cái, tựa như anh đang nói chuyện làm ăn thì vợ đã từng vô số lần gọi tới, vẻ mặt nhận được điện thoại của lão bà cũng có, giơ giơ điện thoại, như bất đắc dĩ rồi lại hạnh phúc nói: “Lão bà của tôi gọi.”
Thịnh Thế đã thấy mấy người này làm như vậy với anh, anh xin lỗi, không xấu hổ, nhận điện thoại của lão bà.
Lúc đó vẻ mặt anh bình tĩnh vô cùng, nhưng đáy lòng rất chua xót, chỉ có trời mới biết anh ao ước được lão bà vào đêm khuya không thấy anh về thì gọi tới đã bao nhiêu lần, dù là thật hay là cho có lệ, chí ít nó chứng minh cô quan tâm anh.
Khi đó, anh mơ mộng rất nhiều, nếu có một đêm, Sở Sở gọi cho anh, là bộ dáng gì, là vẻ mặt làm sao, anh làm sao có thể hưởng thụ hết?
Nhưng, anh tưởng tượng không được…
Đến cuối cùng, nó vẫn chỉ là một giấc mơ của anh.
Nhưng, hiện tại, nó lại trở thành sự thật.
Thịnh Thế cầm điện thoại di động, lúc đi ra, hình như anh đã giẫm nát vài cây bông, anh đặc biệt sợ điện thoại tắt nên liền gọi: “Sở Sở?” Nhưng không biết cô nghe không, bên kia chỉ im lặng, anh nắm chặt tay, nhìn lại, là Sở Sở gọi, anh không nằm mơ, anh lại mở miệng nói: “Sở Sở.”
Anh đang dùng câu trần thuật, vừa dứt lời, điện thoại liền truyền đến một giọng nói quen thuộc nhưng hời hợt: “Ừ.”
Toàn thân Thịnh Thế căng thẳng, trong đầu anh liền xuất hiện suy nghĩ, đã khuya thế này mà Cố Lan San còn gọi cho anh, có phải là cô xảy ra chuyện gì, tim của anh bỗng nhiên muốn thót ra ngoài, anh điều hòa hô hấp, giọng nói không rõ ràng, hỏi: “Sở Sở, cô làm sao? Xảy ra chuyện gì?”