Edit: Nhật Dương
Thật ra thì có rất nhiều đêm cô một mình ở trong căn phòng này, lúc trước lịch trình của Thịnh Thế rất quỷ dị, hở ra là mười ngày nửa tháng không thấy được bóng dáng của anh nên việc này đối với cô mà nói thì đã quá quen từ lâu rồi không phải sao?
Nhưng sao lúc này, vừa mới chập tối thôi, cô đã có cảm giác cô đơn, không quen?
Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Lan San lại cảm thấy buồn bực, cảm giác chăn trên người nặng như ngàn ký vàng đè lên cô khiến cô không thể thở được, cô dùng sức vén chăn lên, cảm giác lạnh lẽo làm cô cảm thấy thoải mái hơn, cô thấy mình không có cách nào ở một mình trong phòng, bởi vì hôm nay cô như bị bệnh thần kinh, luôn có cảm giác không nói nên lời.
Loại cảm giác đó rất xa lạ, là cảm giác mà cô chưa bao giờ trải qua.
Cô thật sự không biết cảm giác đó là như thế nào, tại sao lại xuất hiện?
Cố Lan San tìm một cái áo ngủ mặc vào người rồi đi xuống lầu, bà quản gia đã dọn các món ăn ra bàn, thấy Cố Lan San xuống thì ngẩng đầu lên, ân cần cười nói: “ Cô San, cô đã xuống rồi, tôi đang định đợi thêm một chút nữa mới gọi cô xuống ăn cơm tối!”
Lầu một có người giúp việc nên Cố Lan San không cảm thấy quá cô đơn, cô cười tủm tỉm đi tới trước bàn ăn, hỏi: “Có món gì ngon sao?”
Bà quản gia kể tên từng món ăn xong lại bổ sung thêm một câu: “Buổi chiều cậu Thịnh gọi điện thoại về dặn chúng tôi chuẩn bị cho cô.”
Cố Lan San nghe thấy từ “cậu Thịnh “ lêquy1đôn thì cảm xúc vui vẻ vừa rồi cũng biến mất, cô xoay người nói: “Tôi đi rửa tay”, nói xong, đi thẳng vào toilet.
Cố Lan San rửa tay xong, lúc đi ra, bà quản gia đang xếp chén đũa trước chỗ cô hay ngồi, chỉ có một bộ, đối mặt với năm món ăn và một món canh, nhìn có vẻ lẻ loi đến đáng thương.
Cố Lan San bình tĩnh ngồi vào bàn ăn, cầm đũa gắp một món ăn mà cô thích ăn nhưng một chút khẩu vị cũng không có, thỉnh thoảng cô ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn về phía đối diện của mình, vị trí vẫn luôn trống rỗng.
Không biết Cố Lan San đã ngẩng đầu lên bao nhiêu lần, vừa vặn thấy giữa bàn ăn vẫn còn đế nến, trên đó cắm đầy những cây nến màu đỏ đã cháy hơn một nữa, đó là do mấy ngày trước lúc Thịnh Thế về sớm, tâm huyết dâng trào nên cho người chuẩn bị bữa tối dưới nến.
Cố Lan San cắn muỗng, sững sờ nhìn xem đế nến, nghĩ đến bản thân không phải lúc nào cũng một mình ở trong căn biệt thự lớn như thế này mà ăn tối một mình.
Trước kia cô cũng thường ăn tối một mình mà? Sao hôm nay lại có cảm giác không được bình thường?
Nghĩ tới đây, nơi lồng ngực của Cố Lan San lại xuất hiện cảm giác buồn bực như lúc ở trên phòng ngủ.
Cô còn tưởng do ở trên phòng ngủ chỉ có một mình cô nên cô mới cảm thấy cô đơn không thoải mái, nhưng bây giờ ở trong phòng ăn có rất nhiều người giúp việc đang đứng xung quanh cô, vậy mà cảm giác đó vẫn xuất hiện?
Cố Lan San lập tức ăn không vô nữa, “bộp” một tiếng đặt cái muỗng trong tay lên bàn, bỏ lại một câu: “Tôi ăn no rồi.” rồi đi thẳng ra khỏi phòng ăn, trở lên lầu.
Lúc Cố Lan San trở lại phòng ngủ, ngực vẫn còn khó chịu, lúc này ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối đen, trong phòng ngủ cũng tối đen như vậy.