Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 315: Đêm khuya mua nước tương (5)




Editor: Cà Rốt Hồng

Trong ánh mắt của anh lập tức toát ra một ngọn lửa, không cách nào dằn xuống tức giận, giống như là thủy triều bao phủ, anh có chút không khống chế được cắt đứt lời nói của Tô Kiều Kiều, “Cô biết cô ấy là ai không?”

Hàn Thành Trì vừa nói, vừa giơ tay lên còn chưa có chỉ đến Cố Lan San, Cố Lan San đột nhiên đứng lên, liếc mắt nhìn Tô Kiều Kiều, sau đó giật nhẹ khóe môi, nói: “Thôi, chúng ta đi thôi.”

Cô biết Hàn Thành Trì tính nói cái gì với Tô Kiều Kiều, chỉ về phía cô, nói cô là Cố Lan San, vợ của Thịnh Thế.

Nhưng mà, một phòng người ở đây, mọi người cả ngày đều tiếp xúc giải trí bát quái, đều biết Thịnh Thế cùng Tô Kiều Kiều đã từng có những vụ tai tiếng không ngừng, những lời vừa rồi của Tô Kiều Kiều, thật thật giả giả cô không biết, nhưng kết quả thật sự cô lại có thể nhìn thấy, nếu Hàn Thành Trì thật sự nói ra cô là ai, chẳng qua chỉ làm cho cô càng thêm mất mặt ở trước mặt những người này mà thôi.

Dù sao, Tô Kiều Kiều đang cùng Thịnh Thế dây dưa không rõ, cô ta là tiểu tam, nhưng người không giữ được chồng mình là cô – Cố Lan San.

Vợ cả đụng phải tiểu tam, cuối cùng là người mất mặt đầu tiên!

Cô sẽ vì thế trở thành hoàng hậu nương nương trong lãnh cung, mà Tô Kiều Kiều là cái gì? Quý phi nương nương đang được sủng ái?

Ngươi đã bao giờ nhìn thấy, hoàng hậu nương nương thất sủng có thể đấu thắng quý phi nương nương được sủng ái chưa?

Huống chi, cô vẫn luôn là một người sĩ diện như vậy, cô có thể cho những người này biết cô chính là Cố Lan San, để sau đó họ ở sau lưng cười nhạo hôn nhân của cô có bao nhiêu thất bại, cô làm Thịnh phu nhân này có bao nhiêu thất bại à!

Hàn Thành Trì nghe được lời nói của Cố Lan San, vẻ mặt ngớ ra, sau đó, quay đầu nhìn về phía Cố Lan San, cảm thấy người phụ nữ này rất an tĩnh, trên mặt lạnh nhạt tìm không thấy bất kỳ vui buồn hờn giận nào, Hàn Thành Trì nhíu nhíu mày, khép miệng lại, đi tới bên cạnh Cố Ân Ân, thay Cố Ân Ân cầm lấy túi xách, gương mặt ôn hòa còn lưu lại một chút tức giận, giọng nói lại không tự chủ được êm dịu vài phần: “Ân Ân, chúng ta đi thôi.”

Vẻ mặt Cố Ân Ân chợt lóe ra chút bất định, chốc lát sau, mới nhếch môi, cười cười: “Được.”

Sau đó đứng lên, mặc cho Hàn Thành Trì dắt tay của mình, đi theo phía sau Cố Lan San rời đi.

Đồng nghiệp của Tô Kiều Kiều, cũng không chờ ba người Cố Lan San đi ra khỏi liền lên tiếng, nhẹ nhàng giễu cợt một câu: “Vừa rồi kiêu căng như vậy, nghe đến tên của thái tử gia nhà họ Thịnh, thế nào từng người từng người ỉu xìu đều đi hết cả vậy?”

“Thái tử gia nhà họ Thịnh cho cậu làm người phát ngôn Mười Dặm Thịnh Thế, nhìn ra anh ấy thật sự thích cậu. Kiều Kiều, chừng nào thì cậu có thể gả cho Thái tử gia nhà họ Thịnh, làm phu nhân nhà họ Thịnh chính cống á?”

“Đúng rồi, Kiều Kiều, cho đến lúc đó, cũng đừng quên chúng tôi đó nha.”

Tô Kiều Kiều nghe nói như thế, cong môi cười cười, nửa thật nửa giả nói: “Tôi thật đúng là có ý định kết hôn.”

“Không thể nào?”

“Thiệt hay giả? Cùng Thái tử gia nhà họ Thịnh sao?”

“Anh ấy có nói anh ấy muốn ly hôn với lão bà anh ấy chưa?”

Giọng nói kinh ngạc của mọi người không ngừng hỏi Tô Kiều Kiều.

Khuôn mặt bị Cố Lan San đánh hơi sưng lên của Tô Kiều Kiều nở nụ cười càng lúc càng sáng rỡ, “Anh ấy chưa nói anh ấy muốn ly hôn cùng lão bà anh ấy, nhưng mà, tôi cảm nhận được anh ấy cùng lão bà của anh ấy sẽ không lâu dài.” Tô Kiều Kiều nói tới chỗ này, bỗng nhiên nhớ đến lần trước mình gặp Thịnh Thế, trên mặt Thịnh Thế dán băng keo cá nhân, liền bật cười. Cho dù Thịnh Thế nói với cô ta cái gì mà lão bà anh ấy ở trong lòng anh ấy là đệ nhất thiên hạ, cô ta cũng không tin trên cái thế giới này, làm sao một người đàn ông bị đánh mà không tức giận chút nào, nói ra lời kia, chỉ là vì muốn giữ lại cho mình chút mặt mũi thôi.