Mỗi lần bà Hàn hỏi con trai mình, lần nào anh cũng trả lời như vậy, thật ra thì bà cũng không trông cậy vào anh có thế trả lời gì tốt hơn, chẳng qua bà chỉ có một đứa con trai như vậy, bà vẽ một bức tranh vẫn luôn muốn có người chia sẻ, cho nên nhiều lần vẫn luôn thử làm khó anh, bĩu môi tỏ vẻ tức giận, rồi quay đầu nhìn Cố Ân Ân, mặt mày hớn hở, hòa ái dễ gần nói: “Ân Ân, chỉ có con là tốt, không giống như Thành Trì, vô tâm!”
Cố Ân Ân cười nhìn Hàn Thành Trì một chút, sau đó hướng về phía bà Hàn nói: “Thành trì có lòng hơn con.”
Bà Hàn nhìn con dâu tương lai che chở con trai mình như vậy thì càng hớn hở ra mặt.
Hàn Thành Trì cầm tay Cố Ân Ân, cười nói: “Ân Ân còn chưa có gả vào đã khiến mẹ thích như vậy rồi, tương lai đến lúc gả vào, địa vị của con trong nhà có còn nữa hay không?”
Cố Ân Ân liếc Hàn Thành Trì một cái, trong mắt lóe lên sự vui mừng, bộ dáng vui vẻ của Hàn Thành Trì như vậy nhất định là vô cùng yêu Cố Ân Ân, chỉ cần nhìn cô thì trong lòng anh đều cảm thấy vui vẻ, vươn tay ra kéo Cố Ân Ân vào trong ngực mình, Cố Ân Ân bởi vì còn bà Hàn ở đây nên nhẹ nhàng đẩy Hàn Thành Trì ra, bà Hàn thấy cảnh này, cố tình làm như không thấy quay đầu đi, nhìn bức tranh của mình, phất phất tay đuổi hai người ra ngoài: “Mẹ muốn nhanh chóng làm việc, hai người các con đi ra ngoài đi, đừng ở lại đây quấy rầy mẹ.”
“Mẹ, vậy mẹ từ từ một chút đừng vội, chúng con đi đây.” Hàn Thành Trì nắm tay Cố Ân Ân, đi ra ngoài cửa.
Cố Ân Ân cười quay đầu lại nói một câu: “Chúng con đi.”
Thấy bà Hàn gật đầu, Cố Ân Ân mới đi theo Hàn Thành Trì ra ngoài.
Hai người lên thẳng trên lầu, đi đến phòng ngủ của Hàn Thành Trì, Cố Ân Ân vừa vào đến phóng, Hàn Thành Trì đã kéo Cố Ân Ân ôm vào trong ngực, hôn một cái lên khuôn mặt cô: “Sao hôm nay lại tới đây, cũng không gọi điện trước cho anh? Để cho anh đến đón em?”
“Tối qua là sinh nhật của Nhị Thập nên em ngủ muộn, hôm nay em dậy đã giữa trưa rồi, nghĩ anh buổi trưa còn có việc nên em tự mình tới.” Trong mắt Cố Ân Ân đầy yêu kiều, khóe môi cong cong: “Em còn tưởng anh đã trở, không nghĩ tới anh lại không có ở đây.”
“Buổi trưa anh ăn cơm cùng Nhị Thập.” Lúc này Hàn Thành Trì bất chợt nghĩ tới quà sinh nhật bị Thịnh Thế làm cháy hỏng, liền lấy từ trong túi xách đựng tài liệu ra.
Cố Ân Ân nhìn caravat trong tay Hàn Thành Trì lôi ra, vẻ mặt Hàn Thành Trì có mấy phần khẩn trương, Cố Ân Ân cầm trong tay, cô nhìn một chút, sau đó đưa cho Hàn Thành Trì: “Sao lại bị hỏng vậy?”
“Nhị Thập không cẩn thận làm cháy.” Hàn Thành Trì đáp lại một câu, trái tim căng thẳng buông lỏng xuống, thật tốt khi Cố Ân Ân không tức giận, anh liền chỉnh lại caravat một chút, lấy hộp đựng caravat từ trong ngăn kéo ra bỏ vào.
“Cũng hỏng rồi anh còn cất nó làm gì?” Cố Ân Ân chỉ coi chiếc caravat này là một trong rất nhiều caravat của Hàn Thành Trì nên thuận miệng nói.
Hàn Thành Trì chỉ coi đây là giận dỗi nhỏ của Cố Ân Ân, nên cất xong caravat, đẩy ngăn kéo vào rồi xoay người ôm Cố Ân Ân cười nói: “Bởi vì đây là quà sinh nhật cô Cố tặng anh nha! Nên anh phải quý trọng! Em nói có đúng không?”
“Cô Cố? Cái gì mà cô Cố?” Cố Ân Ân ngẩng đầu lên, cười tít mắt hỏi lại.
Hàn Thành Trì chỉ coi như Cố Ân Ân cùng mình đùa giỡn nên cúi đầu, hung hăng hôn vào môi cô một cái: “Em nói xem?”
Cố Ân Ân thuận thế ôm lấy cổ của Hàn Thành Trì, ngẩng đầu lên, hôn sâu một cái.