Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Hàn Thành Trì nghe ra ý châm chọc trong lời Thịnh Thế, anh ta không giận, ngược lại còn nâng ly uống tiếp, nói, “Trang Tử không biết niềm vui của cá.”
Thịnh Thế nghe Hàn Thành Trì nói vậy, cảm thấy dường như mình đã tìm được tri âm. Anh lập tức cụng ly với đối phương, sau đó nói “cạn ly”.
Quả là vậy, Trang Tử không biết niềm vui của cá.
Giống như hai người bọn họ vậy, từ nhỏ đã ở trong quân đội, khác hẳn với mọi người, tuyết đối không muốn tham gia chính trị, mất công tranh cãi nhọc lòng.
Muốn kinh doanh ở thành Bắc Kinh, luôn cần có người phối hợp. Cho nên, Hàn Thành Trì vì Cố Ân Ân mà tham gia vào chính trị, từ bỏ ước mơ của mình.
Nói vậy, anh ta cũng sẽ không hối hận, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với người yêu, từ bỏ ước mơ đã là gì? Chỉ sợ tình yêu ấy mãnh liệt đến mức vượt lửa băng sông, dù muôn lần chết cũng không chối từ.
Giống như anh vậy, vì người trong lòng là Cố Lan San, lúc đó, không phải anh cũng cam tâm tình nguyện, một lòng làm không biết mệt đó sao?
Vì hôm qua đã uống quá nhiều, hôm nay, Thịnh Thế không uống nhiều rượu. Tâm tình Hàn Thành Trì có vẻ rất tốt. Anh ta vừa nhấm nháp từng ly rượu Laffey 82 năm, vừa thao thao bất tuyệt với Thịnh Thế về kế hoạch đám cưới của anh ta và Cố Ân Ân.
Thậm chí, Hàn Thành Trì còn nói, anh ta định ở buổi tiệc sinh nhật của mình, trước mặt tất cả bạn bè đã chơi cùng với nhau từ nhỏ đến lớn, cầu hôn Cố Ân Ân.
Từ đầu tới cuối, Thịnh Thế chỉ cười, không nói gì cả.
Có thể là do uống chút rượu nên cảm thấy nóng, Hàn Thành Trì cởi áo khoác ngoài ra, để lộ chiếc áo sơ mi bên trong, caravat càng dễ bị nhìn thấy rõ. Thịnh Thế nhìn chằm chằm vào chiếc caravat kia, lại nghĩ đến việc nó giống caravat mà Cố Lan San tặng mình, anh liền cảm thấy khó chịu khi Hàn Thành Trì đeo nó.
Theo những gì anh biết, caravat mà Hàn Thành Trì đeo trên cổ không phải do Cố Lan San mua, nhưng rồi khi nghĩ đến việc cô không dễ dàng gì mà tỉ mỉ chọn quà sinh nhật cho mình, món quà ấy lại giống thứ người khác đeo trên cổ như vậy, anh càng khó chịu hơn.
Hàn Thành Trì nâng ly, lại nói với Thịnh Thế về tương lai của mình và Cố Ân Ân. Thịnh Thế không nghe lọt tai một chữ nào, anh cứ nhìn chằm chằm caravat của đối phương, coi hoài coi mãi, cho đến khi Hàn Thành Trì gọi tên anh, “Nhị Thập...”
Thịnh Thế hoàn hồn, đành cười cười với Hàn Thành Trì, sau đó nghe đối phương tiếp tục nói, “Tôi định vào đêm Thất Tịch, tổ chức một buổi hòa nhạc dương cầm riêng cho Ân Ân. Đến lúc đó, anh cho tôi mượn Thập Lý Thịnh Thế để dùng nhé.”
Thịnh Thế thoải mái gật đầu, nói, “Tốt thôi! Không thành vấn đề.”
Vừa nói, Thịnh Thế vừa bỏ một que khoai tây chiên vào trong miệng.
Anh không ăn khoai tây chiên với sốt cà chua, nhưng khi nhìn thấy gói tương cà ở bên cạnh, ánh mắt anh chợt ngừng lại, sau đó ngẩng đầu, nhìn chiếc caravat trên cổ Hàn Thành Trì. Đôi mắt Thịnh Thế trở nên sáng ngời, nụ cười trên môi càng rạng rỡ, so với ánh nắng còn chói mắt hơn!
Thịnh Thế đưa một điếu thuốc cho Hàn Thành Trì, sau đó tự mình lấy một điếu, ngậm vào miệng, nói rất mơ hồ, “Đến khi đó, anh giữ cho tôi và Lan San một chỗ tốt là được.”
Anh cầm gói tương cà, tìm chỗ rồi xé một vết rất nhỏ, sau đó nhắm chỗ vừa xé ngay vào caravat của Hàn Thành Trì.