“Hừ!” Bà Thịnh nghiêng đầu, nói bằng giọng hào sảng, “Nhị Thập, conlà người có tiền, San San thu được phải nói là thu đến vô hạn!”
Thịnh Thế khẽ cười, quay đầu, gắp đồ ăn vào chén cho Cố Lan San rồinói, “Em nghe chưa? Sau này không có việc gì thì cứ về nhà cũ chơi mạtchược với ba mẹ anh, tha hồ mà thu tiền anh vô hạn.”
Cố Lan San mỉm cười, gật đầu, “Ừ”, sau đó chăm chú dùng bữa.
Thu tiền của anh đến vô hạn... Gì chứ? Dù có muốn thu, cô cũng chưa hề thu được của anh một đồng nào...
Cố Lan San nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái mâm, thoáng qua một chút hoảng hốt.
Mặc dù cô không hiểu vì sao mấy ngày này, thái độ của Thịnh Thế đốivới cô lại thay đổi như vậy, nhưng mà hiện tại, bà Thịnh nhắc đến tiền,cô đột nhiên nhớ tới việc vẫn chưa có thông báo về tiền thuốc tháng saucủa em trai.
Có thể là vì hai ngày qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô mới quên mất đi chuyện mình cần làm.
Ăn cơm xong, cả nhà ngồi lại với nhau, trò chuyện vui vẻ, không khívẫn hòa thuận ấm áp như trước. Đến tám giờ rưỡi, Thịnh Hoan lên lầu đểdỗ Chung Trạch ngủ. Còn chút thời gian, tán gẫu mãi cũng không thể nói lớn tiếng, Thịnh Hoan đề nghị cả nhà chơi bài.
Bà Thịnh lập tức tán thành, Thịnh Thế dĩ nhiên cũng không phản đối.
Cố Lan San nghĩ đến tiền thuốc của em trai, lại nhìn cả nhà họ Thịnhyêu thương đầm ấm, lúc nào cũng cười vui vẻ. Bây giờ họ muốn đánh bài,cô sợ thua tiền liền cười, nói, “Mọi người chơi đi, con cảm thấy hơimệt.”
Thịnh Thế biết Cố Lan San sốt cao vào tối hôm qua, nghĩ bụng, có lẽcô vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Anh không suy nghĩ nhiều liền gật đầumột cái, bảo người làm lấy một cái mền rồi đắp cho cô, sau đó mới cùnggia đình chơi bài.
Cố Lan San ngồi ở một bên, nhìn cả một gia đình đánh bài. Thỉnhthoảng, bà Thịnh sẽ lén lút đổi bài. Khung cảnh ấy đẹp đẽ làm sao, khiến cô nghĩ tới một chữ “Nhà”.
Nhà...
Vừa nghĩ tới chữ ấy, đáy lòng Cố Lan San chợt trào lên cảm giác cô đơn, mất mát.
Cô bị mẹ ruột mình bán vào nhà họ Cố. Mặc dù được sung sướng, ăn ngon mặc đẹp, cô vẫn chưa bao giờ cảm nhận sự bình yên của “nhà”
Đa số thời gian, cô nhìn một nhà đầm ấm, vui vẻ hòa thuận của ông Cố và bà Cố bằng ánh mắt nhàn nhạt.
Giờ đây, cô lấy Thịnh Thế, vẫn cứ như cũ mà dùng ánh mắt ấy với khung cảnh gia đình yên vui trước mắt.
Anh mua cô. Mặc dù từ trước tới giờ, cô cũng cố gắng để thể hiện mình là một người vợ tốt, cố gắng hòa nhập vào thế giới của họ.
Thật ra thì chỉ có một mình cô biết, giữa cô và họ có biết bao sựkhác biệt, thế giới của cô và thế giới của họ không hề hợp nhau.
Cố Lan San cảm thấy hình ảnh cả nhà họ Thịnh đánh bài thật là chóimắt, trong lòng cô vừa khao khát vừa ngưỡng mộ. Cô im lặng quay đầu,nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ thất thần.
Kỹ năng chơi bài của Thịnh Thế vốn đã rất giỏi, ngay ván thứ nhất đã thắng mọi người.
Thịnh Thế thu tiền, chợt nghĩ đến Cố Lan San ở bên cạnh, hình như nãy giờ cô không lên tiếng, cứ im lặng như không hề tồn tại. Anh nghiêngđầu nhìn về phía cô, đột nhiên phát hiện cô đã quay lưng về phía mình từ lúc nào, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng biết cô đang suy nghĩ cái gì.
Đôi mắt Thịnh Thế dần trở nên sâu sắc. Anh dường như thấy được từthân hình mảnh mai của Cố Lan San một nỗi cô đơn, bi thương vô tận. Đáylòng anh trở nên căng thẳng, trong đầu không ngừng xuất hiện khuôn mặtbuồn bã của cô.