Anh nhíu mày,buồn cười nhìn theo cô, sau một hồi lâu, anh mới nâng mắt lên nhìn cô,ánh mắt như nước: “Sở Sở, nếu thật sự có ngày đó, thử một chút thìbiết.”
Ánh mắt của cô sáng lên nhìn anh: “Nhưng mà, Nhị Thập, coi như anh thật sự có thể tìm được tôi, nhưng có lẽ lúc anh tìm được tôi,tôi đã chết rồi.”
Anh nghẹn lời nhìn cô, sau một hồi lâu, con ngươi đen như mực dời đi, chỉ nói với cô ba chữ: “Sẽ không.”
Giọng nói rất chắc chắn.
Đây chẳng qua là khúc nhạc đệm nhỏ tầm thường không vào đâu giữa anh và cô, lúc ấy ai cũng chưa từng để ý.
Nhưng mà, từ sau khi đó, cô thật sự không còn bỏ quên điện thoại, sạc dự phòng luôn mang theo bên người.
Mặc dù sau này bọn họ kết hôn, bọn họ cãi nhau ầm ĩ, lúc anh gọi điện thoại cho cô, cũng chưa từng xuất hiện tình huống cô tắt máy không nhận.
Nhưng hôm nay, cô lại tắt máy.
Anh bỗng nhiên liền nhớ lại khúc nhạc đệm kia.
Tim của Thịnh Thế bỗng nhiên lỡ một nhịp đập.
Nhị Thập, tôi nói nghiêm túc, nếu như lần sau anh gọi điện thoại, mà tôitắt máy, vậy khẳng định tôi xảy ra nguy hiểm rồi, anh nhất định phải tới cứu tôi.
Anh nhất định phải tới cứu tôi......
Thịnh Thế lập tức từ trên ghế làm việc ngồi dậy.
Bạn bè của Cố Lan San không nhiều lắm, Cố Ân Ân và Triệu Lỵ.
Thịnh Thế lần lượt gọi điện thoại, hai người đều nói không có ở chung một chỗ với Cố Lan San, ngay sau đó liền hỏi Cố Lan San xảy ra chuyện gì?
Thịnh Thế tìm một câu trả lời khéo léo cho câu hỏi của hai người, cúp điện thoại.
Cô không ở cùng Cố Ân Ân, cũng không có ở cùng Triệu Lỵ, trễ như thế mà cô chưa về nhà, điện thoại di động tắt máy, khẳng định cô đã xảy ra nguyhiểm rồi......
Cô tuyệt đối đã xảy ra nguy hiểm rồi......
Bởi vì cô đã nói, nếu như anh gọi điện thoại lần nữa, mà cô tắt máy, như vậy khẳng định là cô xuất hiện nguy hiểm......
Thịnh Thế cảm thấy lòng mình, nhất thời hỏng bét rối loạn thành một đoàn.
A, không đúng, có lẽ cô đang ở công ty......
Thịnh Thế nghĩ tới đây, liền vội vàng tìm kiếm số điện thoại của tòa soạn SH, anh tìm nửa ngày, tìm được số điện thoại của tổng giám đốc toàn soạnSH.
Anh cũng chẳng quan tâm bản thân mình bởi vì một phóng viênnhỏ mà trực tiếp đi tìm người đang nắm trong tay quyền lực sống chết của công ty bọn họ, hành động như vậy rốt cuộc có bao nhiêu khoa trương chỉ cần đụng phải Cố Lan San liền trở thành chuyện nhỏ.
Huống chi, trong điện thoại của anh, cũng chỉ có số điện thoại của tổng giám đốc công ty bọn họ.
************
Mặc cho Cố Lan San giãy giụa như thế nào, quần áo bên ngoài của cô từng cái từng cái vẫn bị lột ra.
Cuối cùng chỉ còn lại áo lót.
Vương Đạo đứng ở nơi đó, cảm thấy ông ta đã thật sự gặp được báu vật nhângian, vóc người của cô gái này vô cùng hoàn mỹ đã vượt qua tưởng tượngcủa ông ta!
Đáy lòng của ông ta nổi lên một loại thèm thuồng.
Bỗng nhiên ông ta có một loại ý tưởng tự mình sẽ cởi xuống hai mảnh quần áo cuối cùng ở trên người cô.
Vương Đạo khoát tay, để hai người đàn ông thô thiển đã thở hổn hển kia tránh ra, sau đó ông ta tự mình bước đi lên.
Trong lòng Cố Lan San hận không thể róc xương lóc thịt Vương Đạo!
Cho dù cô luôn bình tĩnh thong dong, nhưng vào giờ phút này cũng tràn đầysợ hãi, cô nhìn Vương Đạo từ từ đến gần mình, đột nhiên mở miệng nói câu nói mà sau khi kết hôn cô chưa từng nói ra: “Tôi nói cho ông biết, tôilà Cố Lan San, tôi là vợ hợp pháp của Thịnh Thế.”