Anh treo ngược người giữa không trung, sau khi phá cửa sổ đi vào liền vội vã gọi điện thoại qua cho Tịch Giản Cận. Đầu tiên mắng một câu thô thục rồi mới nói: “Hàn Thành Trì báo cảnh sát, bây giờ cảnh sát đang xông vào, bà Cố người phụ nữ già này muốn quyết đánh đền cùng, anh xác định anh có thể thành công không?”
Đối với giọng thì thầm nôn nóng của Thịnh Thế, ngược lại Tịch Giản Cận có vẻ vô cùng bình tĩnh, vừa trả lời Thịnh Thế vừa hý hoáy súng bắn tỉa trong tay: “Thử xem chút đi, rất nhiều năm anh không chơi súng rồi.”
“Thử xem chút?” Thịnh Thế nghe lời như vậy suýt chút nữa cất cao giọng mắng, anh len lén chú ý hoàn cảnh bên ngoài tiếp tục đè thấp giọng nói: “Đây là tính mạng của bà xã tôi và hai đứa trẻ, anh thế mà lại nói với tôi thử xem chút, anh-“
Cách điện thoại Thịnh Thế nghe rõ tiếng động khẩu súng lên cò, cả người anh còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng của Tịch Giản Cận nhàn nhạt truyền tới: “Đi cứu người!”
Sau đó, cũng từ trong điện thoại Thịnh Thế nghe thấy âm thanh của súng lên đạn, anh lập tức ném di động của mình xông ra ngoài ôm lấy Cố Lan San vừa đúng lúc được tên lực lưỡng cường tráng buông ra.
Vì tự mình xông ra dùng lực đạo quá mạnh nên Thịnh Thế bay qua bên cạnh theo quán tính, anh sợ làm Cố Lan San bị thương nên xoay người một cái ôm Cố Lan San vào trong ngực mình, sau lưng nặng nề đụng vào vách tường.
Sau khi anh đứng vững liền kiểm tra thân thể Cố Lan San tức thì, phát hiện toàn thân trên dưới của Cố Lan San không bị thương, lúc này anh mới ngẩng đầu lên nhìn về phía dưới lầu.
Sau đó cả người hơi ngạc nhiên.
Bà Cố đúng là đã nổ súng, nhưng bà ta bắn trật lên trên phía nóc phòng.
Tịch Giản Cận cũng nổ súng nhưng anh ấy đang trong quá trình nói chuyện điện thoại với anh vừa bắn súng, trước khi đạn ở súng trong tay bà Cố ra khỏi nòng đã bắn chính xác không sai một ly vào khẩu súng trong tay bà ta.
Viên đạn này được bắn ra từ nòng súng, xuyên qua nòng đâm thẳng với vách tường.
Lực của súng bắn tỉa rất mạnh, lập tức bắn khẩu súng trong tay bà Cố văng ra ngoài.
Cảnh sát xông vào ngó thấy bà Cố không có súng lập tức tiến lên khống chế bà Cố.
Thịnh Thế lấy làm ngạc nhiên, anh không nghĩ tới Tịch Giản Cận thế mà có thể dưới tình huống ở ngoài bán kính 50 mét nhắm ngày nòng súng bắn bay súng bà ta mà không khiến bà ta bị thương.
..
Kiểu vụ án bắt cóc này vốn là chuyện cảnh sát phải điều tra.
Mặc dù bối cảnh gia tộc Thịnh Thế rất lớn mạnh cũng không thể từ thủ đô can thiệp tới bên nước Pháp.
Cho nên trước khi cảnh sát còng tay bà Cố đã vội bấm 110, nhanh chóng đưa Cố Ân Ân và Cố Lan San tới bệnh viện.
Cố Lan San rời đi tất nhiên Thịnh Thế cũng sẽ không ở lại chỗ này.
Còn cái tên cao to bị dọa ngất đó cũng bị người ta đưa lên đi tới bệnh viện.
Cảnh sát thu thập camera quay lại tình huống trong nhà, sau đó giữ Hàn Thành Trì lại cùng đi tới cục cảnh sát lấy lời khai.
Viết xong lời khai, trước khi Hàn Thành Trì rời khỏi đó vẫn liếc mắt nhìn bà Cố một cái.
Bà Cố ngồi trong phòng thẩm vấn, ỉu xìu cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, nghe thấy tiếng bước chân bà Cố mới nâng mắt lên, nhìn thấy Hàn Thành Trì sắc mặt bà Cố liền biến thành màu trắng xám.