Đoàn Tàu Tuyệt Mệnh

Chương 7




Âm thanh tràn đầy êm dịu, cách phát âm tiếng Anh hoàn toàn đúng chuẩn kiểu Mỹ. May mắn thay thành tích thời đi học của Hàn Thanh cũng không tệ, đối với tiếng Anh cô chỉ kinh ngạc nửa giây liền nhanh chóng định thần lại.

"Tôi chỉ là người qua đường." Hàn Thanh dùng tiếng Anh lưu loát trả lời. Cô còn vô cùng phối hợp mà giơ hai tay lên, từ từ xoay người lại.

——Trong căn phòng phía sau lưng cô, giờ phút này có một người đàn ông trung niên ước chừng khoảng 40 tuổi đang đứng đó. Anh ta mặc một chiếc quần jean giản dị phối hợp với áo thun sọc trắng, đường nét khuôn mặt có chiều sâu, bộ râu vàng trên mặt dễ làm người khác chú ý, ngoại hình đúng chuẩn của người Âu Mỹ. Ngay lúc này đôi mắt xanh của anh ta đang nhìn chằm chằm vào cô đầy cảnh giác, tay phải cầm chặt khẩu súng máy.

Hàn Thanh cơ hồ không cần nghi ngờ rằng bây giờ chỉ cần cô tiến lên trước một bước, người đàn ông phía sau này liền sẽ không chút do dự bóp cò.

"Tôi chưa từng gặp qua cô." Biểu tình người đàn ông kia vẫn nghiêm túc như cũ, anh ta chú ý tới mái tóc đen ngắn của Hàn Thanh, không khỏi nhíu mày: "Cô là người Châu Á?"

"Đúng vậy. Tôi cùng bạn bè tới đây du lịch, kết quả lại đi lạc, hiện tại vừa mệt vừa khát, đã không ăn gì một thời gian rồi." Hàn Thanh chớp chớp đôi mắt, lộ ra vẻ đáng thương lại tội nghiệp.

Nhận thức của Hàn Thanh đối với vẻ ngoài của mình vô cùng rõ ràng ——chiều cao 163cm, khuôn mặt tròn cùng với đôi mắt to đen nhánh sáng ngời, hoàn toàn giống với diện mạo của trẻ con trong mắt những người Âu Mỹ này, mức độ uy hiếp gần như bằng không.

Quả nhiên, sau khi nghe Hàn Thanh nói, người đàn ông trung niên dần dần thả lỏng cảnh giác. Anh ta cẩn thận đánh giá trên dưới Hàn Thanh một vòng, ánh mắt để ý thấy đôi giày thể thao dính đầy bùn đất dưới chân Hàn Thanh. Có vẻ như sau khi miễn cưỡng xác nhận những gì Hàn Thanh nói có phần đáng tin cậy, xác định phía sau cô không có người nào khác đi theo, cuối cùng sau khi trầm ngâm một lúc lâu, rốt cuộc cũng mở miệng nói: "Cô vào đi."

Hàn Thanh bước lên trước được nửa bước lại bỗng nhiên do dự.

Bây giờ cô cũng không thể bảo đảm sau khi tiến vào ngôi nhà này bản thân cô sẽ an toàn.

——Thế nhưng, cô không có sự lựa chọn nào khác.

Dường như nhìn ra Hàn Thanh lúc này nghi ngờ, người đàn ông trung niên kia lại bảo:



"Nếu như cô không muốn trở thành bữa trưa của quái vật, tôi khuyên cô tốt nhất nên đi vào, sau đó lập tức khoá kín cửa."

Hàn Thanh ngay lập tức lanh lẹ mà vào phòng.

......

Vào cửa, Hàn Thanh lúc này mới phát hiện, phía sau cánh cửa gỗ màu trắng sau lưng được hàn một lớp tấm sắt dày không thể phá vỡ được. Trên cạnh cửa thế mà lại được khoá hơn mười mấy ổ khoá, các loại súng ống cùng với các con dao dài ngắn chói lọi được chất đống tứ tung ngang dọc một bên trên mặt đất, có thể nhìn ra được toàn bộ phòng nhỏ đều được bảo vệ nghiêm ngặt.

"Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Quái vật mà anh nói là chuyện gì vậy?" Hàn Thanh nghi hoặc mà mở miệng.

Người đàn ông trung niên quái dị mà liếc mắt nhìn Hàn Thanh một cái.

Anh ta một bên đem súng thu lại trong tay áo, vừa đi đến sô pha cũ nát cách đó không xa ngồi xuống: "Đã thật lâu rồi không có xuất hiện người lạ ở thị trấn Kassel."

Thị trấn Kassel? Nghe có vẻ như là tên địa danh của nơi này.

"Nơi này cư dân ra không được, người bên ngoài cũng vào không được. Tất cả chúng tôi bị nhốt ở cái nơi này, từng ngày chờ chết." Người đàn ông trung niên thần sắc dần dần trầm xuống, anh ta có chút ảm đạm mà nhìn chằm chằm sàn nhà gỗ: "Mỗi buổi tối đến, 'thứ đó' liền sẽ ra ngoài kiếm ăn, mặc kệ đó là con người, gia súc hay là dã thú, chỉ cần là sinh vật sống nó đều ăn. Trong trấn hiện giờ người sống càng ngày càng ít, qua không bao lâu, chỉ sợ tôi cũng......"

'Thứ đó'?

Hàn Thanh chú ý tới trọng điểm.

Cô nhận thấy người đàn ông trung niên trước mặt giờ phút này cảm xúc vô cùng suy sút cùng khẩn trương, do dự một hồi lâu, Hàn Thanh ngập ngừng nói: "'Thứ đó', là cái gì?"

Người đàn ông trung niên lại không trả lời vấn đề này của cô, anh ta bỗng nhiên ngẩng đầu liếc nhìn Hàn Thanh một cái: "Cô rốt cuộc là vào bằng cách nào?"

"Tôi cũng không biết. Xuyên qua một khu rừng rậm rạp, tôi ở bên trong đi thật lâu. Vốn dĩ cho rằng sẽ đói chết ở rừng rậm, kết quả liền thấy được cánh đồng ruộng lúa này." Hàn Thanh cúi đầu, tiếp tục vô cùng đáng thương nói.

"Từ phía tây?"

"Đúng vậy." Hàn Thanh gật đầu.

Người đàn ông trung niên trầm mặc trong chốc lát, tựa hồ như tự hỏi về tính xác thực trong lời nói của Hàn Thanh. Qua một hồi lâu, anh ta mới chậm rãi mở miệng, biểu tình nghiêm túc: "'Thứ đó', là con người. Một số người đã nhìn thấy hình dáng của nó, gần giống hệt như những người bình thường, đứng ở trong đám người cơ hồ không ai có thể phân biệt được nó."

Hàn Thanh ngây ngẩn cả người.



Cô dường như không cần nghi ngờ gì, 'thứ đó' trong miệng ông chú trung niên này phải có quan hệ đến nhiệm vụ lần này của cô.

Người biến đổi gen.

Chỉ là trên nhiệm vụ kia không phải đã nói cái kế hoạch chết tiệt này hiện giờ còn chỉ ở giai đoạn nghiên cứu phát minh thôi sao?!

Cô chỉ cần dựa theo mô tả trong kế hoạch đem phôi thai cùng căn cứ thí nghiệm đi phá huỷ, bây giờ cô còn có khả năng thành công không thế???

Nhìn vẻ khiếp sợ trên mặt Hàn Thanh, người đàn ông trung niên có vẻ không ngạc nhiên: "Cầu nguyện với Chúa đi. Có thể sống ngày nào hay ngày đó. Tôi cũng không biết bản thân còn có thể sống được bao lâu —— lương thực dự trữ sớm đã cạn kiệt. Nếu không phải bên ngoài là đồng ruộng, chỉ sợ tôi sớm đã đói thành một các xác khô."

Dựa theo cách nói của người đàn ông, vì tránh bị người biến đổi gen săn giết, anh ta trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở trong ngôi nhà này, hầu như chưa bao giờ ra ngoài.

Hàn Thanh vốn dĩ tưởng cùng anh ta hỏi thăm một chút tình hình nơi này gần đây, nhưng lại không có tiến triển gì.

"Tất cả các phương tiện liên lạc đều đã bị cắt đứt, bất luận là điện thoại hay là vệ tinh quảng bá đều không thể thu sóng được. Cư dân của thị trấn Kassel đã bị chính phủ vứt bỏ."

Người đàn ông nói xong, vùi mặt thật sâu vào lòng bàn tay. Hàn Thanh có thể thấy rõ vẻ tuyệt vọng trên mặt anh ta.

......

Dưới sự trợ giúp tử tế của người đàn ông, Hàn Thanh rốt cuộc đã ăn được đồ ăn —— đây là lần đầu tiên cô ăn thức ăn nóng kể từ khi đến thế giới này.

Một chén cháo lúa mạch xay thô. Không có bất cứ gia vị gì, hương vị cực kỳ thanh đạm, thế nhưng Hàn Thanh lại nếm được mùi vị tuyệt phẩm.

Nhìn cô gái phương Đông tóc đen trước mặt này ăn ngấu nghiến từng ngụm cháo mình làm, trên mặt người đàn ông trung niên rốt cuộc toát ra một chút dáng vẻ thương hại —— đó là vẻ ngoài của lòng trắc ẩn khi nhìn thấy người có cùng cảnh ngộ với mình.

"Ý cô là cô muốn đi tìm người bạn đồng hành của mình?" Người đàn ông hỏi Hàn Thanh.

Hàn Thanh buông bát, xoa xoa khóe miệng, gật gật đầu.

"Gần đây có toà nhà nào tương đối cao, thoạt nhìn bên trong có nhiều dân cư không? Tôi muốn tiếp tục tìm người cầu cứu, có lẽ là có thể tiếp tục nghĩ ra biện pháp." Tâm tình Hàn Thanh vô cùng bình tĩnh nói dối người đàn ông, biểu cảm trên mặt đáng thương lại bất lực: "Tôi thật sự muốn về nhà."

Hiện giờ lối thoát duy nhất của cô chính là lừa người trước mặt này. Rốt cuộc làm dân bản địa trên thế giới này, anh ta hoàn toàn biết nhiều thông tin hơn cô. Có khi có thể nghe được một ít manh mối của căn cứ thí nghiệm từ anh ta.

Người đàn ông trung niên do dự.



"Nhưng mà cô sẽ chết." Ngữ khí anh ta cực kỳ khẳng định.

"Tôi không có lựa chọn nào khác, tôi hiện tại chỉ muốn về nhà." Hàn Thanh cúi đầu, thần sắc ảm đạm.

Người đàn ông thở dài một hơi.

"Đi về phía đông, vượt qua cánh đồng này, lại đi thêm 10km. Bên kia có một tòa căn cứ quân sự —— đừng có trách tôi không nhắc nhở cô, nơi đó có quân đội trông coi. Lúc trước cũng có người đã từng có ý đồ đến đó xin giúp đỡ, nhưng còn chưa đến gần liền bị người của chính phủ bắn chết. Cô đi đâu chỉ là chịu chết."

Trong lòng Hàn Thanh vui mừng khôn xiết.

Chính là nơi này!

Đoàn tàu sẽ không ném nhóm người bọn họ ra ngoài vùng hoang vu một cách vô ích, sau đó lại dành mất một năm rưỡi đi khắp trái đất để tìm căn cứ thí nghiệm huyền thoại đến tột cùng là ở đâu. Nếu xuống xe ở chỗ này, vậy thì địa điểm nhiệm vụ tất nhiên sẽ không cách quá xa nơi xuống xe.

Mà căn cứ quân sự này được canh giữ nghiêm ngặt, rất có khả năng đây chính là nơi mục tiêu chấp hành nhiệm vụ của bọn họ lần này!

"Cảm ơn anh! Tôi sẽ đi tìm nó xem sao!" Hàn Thanh vô cùng cảm kích cảm ơn người đàn ông. Cô buông bát đứng lên, gần như một giây cũng không chờ nổi nữa.

Trên mặt người đàn ông trung niên lại lần nữa lộ ra thần phức tạp. Trong mắt anh ta, hiện giờ hứng thú bừng bừng muốn xuất phát đi tìm người xin giúp đỡ của Hàn Thanh thoạt nhìn quả thực chính là một người sắp chết —— hầu như không khác gì người chết.

Quả là một cô gái nhỏ, thoạt nhìn xinh đẹp mềm mại yếu đuối, tuổi cũng không lớn, nhưng mà qua không bao lâu liền sẽ bị chặt đứt tính mạng ở trên cái thị trấn nhỏ này.

Bộ dạng này chết thật sự là quá đáng tiếc.