Đoàn Tàu Tuyệt Mệnh

Chương 18




Sau một lúc im lặng, giống như đã ra quyết định, tiến sĩ Michael hít một hơi thật sâu.

Ánh mắt ông ta vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm hình bóng thiếu niên trên màn hình điện tử. Đoạn phim chiến đấu vừa rồi đã được ông ta lưu lại, lúc này nó đang phát đi phát lại trên màn hình trước mặt ông ta.

Vũ khí trong tay chàng trai kia cực kỳ quỷ dị, một giây trước khi tấn công nó liền thay đổi hình dạng trong chớp mắt, trên lưỡi dao thậm chí còn phát ra tia sáng xanh mờ ảo. Chỉ bằng một nhát dao, cổ họng của người biến đổi gen cấp hai liền bị cắt lìa, lưu loát như cắt dưa xắt rau. Máu tươi theo động tác cậu mà phun ra khắp nơi. Mà sắc mặt thiếu niên kia vẫn như thường, trên mặt lạnh băng không hề dao động bất cứ cảm xúc gì.

Quả thực có thể nói là một cổ máy giết người hoàn mỹ.

Tiến sĩ Michael chỉ cảm thấy toàn thân theo động tác giơ tay chém xuống của cậu mà run lên nhè nhẹ, không nói rõ đó là cảm giác gì......

—— Đúng vậy, đó là sự phấn khích.

Phấn khích xen lẫn với nỗi sợ hãi, mỗi nhịp đập của trái tim phảng phất như muốn đem dòng máu nóng trong người chảy ngược trở lại. Ông ta đã sống hơn 50 năm, cuộc đời có cơn sóng gió lớn bé nào mà ông ta chưa từng gặp qua, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta trải qua cảm giác hưng phấn như vậy.

Hiếm thấy, thật sự là vô cùng hiếm gặp! Hiện giờ bất luận cái giá phải trả như thế nào đi chăng nữa ông ta cũng muốn đánh một trận.

Không chỉ là vì lấy được bí mật trên người cậu, ông ta càng muốn chiếm lấy con người biến đổi gen hoàn hảo này làm của riêng!

Từ mấy năm trước sau một trận bệnh nặng, thân thể ông ta đã suy yếu dần qua năm tháng. Vì để thực hiện ước nguyện nhiều năm qua, ông ta càng phải sớm tạo ra một thân thể không tì vết thích hợp với bản thân, ông ta dốc hết tâm huyết ngày đêm, liều mạng làm nghiên cứu, để có thể vứt bỏ cái cơ thể tàn tạ này càng sớm càng tốt......

Chờ đến giây phút hạng mục người cải tạo gen này này thành công cũng là lúc chính thức khởi động dự án thay đổi cơ thể cho ý thức bất tử của ông ta!

Thân thể không ngừng đổi mới, không ngừng trở nên mạnh hơn, ý thức tồn tại mãi mãi, thời đại "Trường sinh bất tử" theo đúng nghĩa của con người đang đến. Mà ông ta, sắp mở ra một chương hoàn toàn mới của lịch sự!

Mặc dù nghiên cứu sắp kết thúc, nhưng rõ ràng thân thể của thiếu niên trước mắt này càng tốt hơn so với dự kiến của ông ta! Mạnh hơn rất nhiều! Tính toán dù trước mắt lấy về nhưng cũng không thể lập tức sử dụng, dù vậy cũng là sự trợ giúp lớn cho nghiên cứu cải tạo gen người của ông ta lên một tầm cao mới!

Như này thì có ai mà không động tâm được chứ!

Tiến sĩ Michael cuối cùng liếc mắt nhìn màn hình một cái, hít sâu một hơi, nói từng câu từng chữ, như thể trút hết sức lực trong người, thân hình già nua khẽ run lên nhè nhẹ:

"Kế hoạch A37...... Bắt đầu!"

......

Hàn Thanh chậm rãi điều chỉnh hô hấp.

Cô giờ phút này một tay ấn phía trên ba lô, cẩn thận quan sát hành động người đằng trước. Bất quá hiển nhiên đối phương cũng không hoàn toàn có thể thăm dò được phương hướng của cô trong hoàn cảnh tối tăm, có vẻ vì lý do này, đối phương cũng không tiếp tục tấn công.

Hẳn là vì có dự tính chắc chắn trong lòng, Lâm Hoa chậm rãi đi về phía trước, phát ra giọng cười trầm thấp, vừa tiếp tục cùng Hàn Thanh nói chuyện, tựa hồ có ý định để cô trước khi chết đem cô nhục nhã một phen:

"Đừng sợ ~ tiểu mỹ nhân. Tôi sẽ không làm cô đau quá đâu. Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, hầu hạ tôi thật vui vẻ. Đến lúc đó tôi có thể cam đoan cho cô sung sướng."

Hàn Thanh cắn môi dưới, nghe Lâm Hoa nói xong, vẻ mặt cô hiện giờ có chút khó coi.

"Cô thích chết kiểu nào? Một phát bắn chết, hay cắt cổ họng lấy máu, hay là...... Cô muốn chơi trò gì đó kích thích hơn?" Lâm Hoa hắc hắc cười. Trong bóng tối, tiếng cười hắn ta biến thái vô cùng, sắc mặt vặn vẹo càng thêm đáng sợ.

Hàn Thanh hít sâu một hơi, cô từ từ nắm chặt tay lại, rồi lại buông ra. Một tay khác lần mò trong ba lô một cách tuyệt vọng, cuối cùng chạm vào một vật thể lạnh lẽo......

"Cô muốn chơi cái gì tôi đều có thể thỏa mãn cô. Cô không phải thích bắn súng sao, đến đây đi, bắn, tiếp tục bắn đi." Lâm Hoa nói, bỗng nhiên kiêu ngạo cất tiếng cười to lên: "Chờ cô bắn xong là đến lượt tôi! Đến lúc đó đừng trách tôi không cho cô cơ hội phản kháng. Thế nào, tôi đối với cô quá nhân từ đúng không?"

Hàn Thanh không nói gì, giây tiếp theo, cô nhanh chóng lấy【 Kính phi công bảo hộ mắt sơ cấp 】 từ trong ba lô ra, đeo lên mặt trong tích tắc.

Toàn bộ thế giới trong nháy mắt trở nên rõ ràng vô cùng.

Hàn Thanh thấy rõ Lâm Hoa lúc này chỉ cách cô chừng hai mét, bây giờ hắn đang cười đắc ý hung hăng ngang ngược, trên mặt lộ ra vẻ khác thường. Hàn Thanh không hề bị chuyện này nhiễu loạn tâm trí, cô yên lặng nhìn người trước mặt đang từng bước tiến lại gần, nháy mắt nhíu mày.

—— Người tên Lâm Hoa phía trước này, khắp người hắn ta được bao bọc bởi một lớp khí dày đặc. Thoạt nhìn như thạch trái cây trong suốt đọng lại. Vòng bảo hộ kia trông khá chắc chắn, bảo vệ toàn bộ cơ thể của hắn ta bên trong, thậm chí ngay cả ngọn tóc cũng không bỏ sót.

Chẳng lẽ...... Đây chính là lý do hắn ta tránh được đòn tấn công của cô vừa rồi? Một loại kỹ năng vũ khí phòng vệ nào đó?

Hàn Thanh không dám nghĩ nữa. Bây giờ cô chỉ cảm thấy tay chân hơi có chút lạnh cả người, đại não hoạt động nhanh chóng.

Điều này hiển nhiên vượt quá khả năng nhận thức của cô—— chắc là mấy lần sống sót lúc trước làm Lâm Hoa tích cóp đủ tích phân đổi lấy một loại siêu năng lực nào đó trên tàu, hoặc là loại vũ khí phòng thủ nào đó tích hợp thêm thuộc tính đặc thù. Tóm lại, đối với Hàn Thanh bây giờ chỉ là một người bình thường mà nói, muốn dùng vũ lực phá giải phòng ngự của hắn quả thật gần như là không thể.

Khẩu súng M16 trên tay cô ngoại trừ chức năng bên ngoài là đạn vô hạn, thì cũng không có lực sát thương quá mạnh. Đánh nhau với người bình thường còn đủ dùng, nhưng đối mặt với loại lực lượng kì quái mà khoa học cũng không thể giải thích này thì một chút tác dụng cũng không có.

Tình huống trước mắt đối với người không có khả năng chiến đấu như cô mà nói thì thật sự quá bất lợi.

—— Lúc trước người đàn ông trung niên cường tráng trước khi chết đã để lại một khẩu súng thần công khổng lồ, dường như đủ uy lực để giết chết một con quái vật biến đổi gen. Cô không biết liệu khẩu pháo sẽ có ích trước chắn bảo vệ của người trước mặt này hay không, nhưng cho đến này nó là vũ khí mạnh nhất mà cô mang theo.

Nhưng mà làm Hàn Thanh hết sức tuyệt vọng chính là —— khẩu pháo bây giờ đang an an tĩnh tĩnh đóng gói chắc chắn trong ba lô. Sẽ mất một khoảng thời gian để lấy nó ra một cách trơn tru, càng đừng nói có thể thuận lợi sử dụng.

Hiện tại trong không gian nhỏ hẹp này, chỉ cần có bất cứ động tác nhỏ nào liền sẽ bị đối phương nắm được sơ hở. Nếu Hàn Thanh lúc này buông vũ khí trong tay quay đầu tìm trong ba lô, kết cục chỉ sợ chỉ còn đường chết.

—— Cô đã bị dồn vào chân tường.

Hàn Thanh cắn chặt môi dưới, chỉ cảm thấy ở giữa môi máu từng chút một chảy ra. Mắt cô sáng như đuốc, gắt gao mà nhìn chằm chằm người đàn ông kinh tởm đang vênh váo đắc ý đằng trước, tựa hồ trong ánh nhìn có thể khoét thủng một lỗ trên người gã ta.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Rốt cuộc có cách nào khác hay không?

Còn cách nào khác không thế!!

Hàn Thanh hít sâu một hơi, nắm chặt khẩu M16 trong tay, thậm chí cánh tay cũng đã vô hình chung mà bắt đầu run rẩy lên.

...... Nhưng mà, rõ ràng là cô đã lâm vào đường chết.

Cô đã bị dồn vào ngõ cụt, không lối thoát.

Trong đầu Hàn Thanh không tự chủ được mà bắt đầu hiện ra hình ảnh thi thể của ba cô gái kia —— cả người trần trụi, cổ họng bị hung hăng mà cắt một đao, máu chảy không ngừng. Tuy rằng đã chết, trên khuôn mặt vẫn tràn đầy sợ hãi cùng khuất nhục, khớp xương trên cơ thể được gập lại thành những hình thù mà người bình thường khó có thể làm được, không thể tưởng tượng lúc còn sống đến tột cùng họ đã phải chịu đựng những gì......

Thật vất vả nhờ cơ hội hồi sinh mà tránh được một kiếp khỏi hạ thủ của tên Tu La địa ngục kia. Nhanh như vậy, lại tới lượt cô nữa hả?

Lần này...... Nếu chết thì đó chính là "Chết" theo đúng nghĩa. Bản thân cô không còn cơ hội để sống lại.

Chẳng lẽ đến cuối cùng, thật sự không còn cách nào thoát chết sao? Kết cục vẫn kết thúc như thế này à?

Một cảm giác tuyệt vọng bắt đầu từ sâu trong nội tâm lan tràn ra từng chút một, chậm rãi vây quanh toàn bộ trái tim Hàn Thanh. Hàn Thanh lại lần nữa hít sâu một hơi, nỗ lực đè nén cảm xúc tiêu cực trong lòng.

...... Không, cô không cam lòng!

Bình tĩnh lại, bình tĩnh lại!

Suy nghĩ cẩn thận, quan sát kỹ càng! Nhất định còn có biện pháp khác!

——Đều là những người sống sót qua hai giai đoạn, người đàn ông thắt bím và người đàn ông trung niên đã chết kia cũng chưa mạnh đến mức biến thái bất khả xung phạm như thế, thậm chí cuối cùng đều chết hết dưới họng súng của cô. Nếu lá chắn phòng thủ của người trước mặt thật sự cường đại như thế, chẳng phải gã Lâm Hoa này ở trên đoàn tàu có thể hô mưa gọi gió, xưng bá thiên hạ sao?

Tại sao hắn ta lại không làm như vậy? Rốt cuộc là có nguyên nhân nào không để cho ai biết?

Phải! Cô nhất định đã bỏ sót chi tiết quan trọng nào đó!

Hàn Thanh nhìn không chớp mắt người trước mặt, trong tay cầm súng máy tư thế phòng thủ không có nửa phần lơi lỏng.

Người phía trước dường như cảm nhận được tâm tình của Hàn Thanh lúc này, hắn vô cùng đắc ý mà tấm tắc mở miệng, trêu đùa như một tên hề, lắc đầu:

"Làm sao vậy tiểu mỹ nhân, cô không phải rất biết cách hùng hổ lừa gạt người sao? Đen đều có thể bị cô nói thành trắng, lúc này sao lại câm như hến vậy? Tôi cho cô cơ hội thì cô cứ việc nói đi. Tới đi, nói thoải mái! Vui vẻ mà nói đi chứ!"

"Nhưng mà cô cần phải biết quý trọng cơ hội này, đây chính là di ngôn của cô trên để lại trên đời này. Muốn nói điều gì phải suy nghĩ cho kỹ nha." Lâm Hoa đè thấp thanh âm, hắn gian tà cười ở trước mắt Hàn Thanh, ngữ khí đắc ý vô cùng: "Dù sao thì...... chuyện này lên quan đến việc tôi sẽ sắp xếp xử lý cô như thế nào, thế nên đừng có mà chọc giận tôi. Nếu không...... Nếu tôi không cẩn thận, dao nhỏ khả năng sẽ chém thêm vài nhát. Đến lúc đó cô chết thành bộ dạng gì, không ai có thể nói được."

Hàn Thanh dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt gắt gao mà đuổi theo khuôn mặt hắn, nhìn miệng gã ta lúc đóng lúc mở, diễu võ dương oai trước mặt cô lảm nhảm không ngừng.

Cô không đáp lại câu nào, chỉ cắn chặt môi.

Không khí lại lần nữa lâm vào một mảnh tĩnh mịch.

Nhưng mà sau khi dừng lại một chút, liền trong khoảnh khắc đó, trong lòng dường như có một tia sáng loé lên, Hàn Thanh sửng sốt, nháy mắt cả người đều trở nên thông suốt.

Cô chỉ cảm thấy trong chớp mắt suy nghĩ của mình đã hoàn toàn giác ngộ, giống như đã được khai sáng, mọi bế tắc trong giây lát được giải quyết dễ dàng.

Hàn Thanh mở to mắt nhìn bóng người đằng trước, đồng tử hơi co rút lại. Một lúc sau cô nhanh chóng phục hồi tinh thần lại.

......

"Anh đoán xem tôi thích loại nào?" Sau một hồi im lặng, Hàn Thanh bỗng nhiên mở miệng, giọng điệu sợ hãi, như một cô gái mê mang bất lực, cực kỳ nhút nhát.