Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đoàn Tàu Trong Sương Mù

Chương 39




Tiếng súng gần hơn.

Natasha canh chuẩn từng giây, sau đó chĩa súng bắn lên trời.

Bìa rừng tăm tối bị đêm đen nuốt trọn, tiếng súng như gợn sóng lăn tăn thoắt biến vào bóng tối dày đặc, chỉ còn lại sự tĩnh mịch kéo dài.

Phía sau Natasha có ba chiếc xe trượt tuyết, mấy chú Husky cuộn người thành cụm, chen chúc bên cạnh Arnold và Trịnh Dịch Dương.

Trong gió buốt, người và chó sưởi ấm lẫn nhau.

Trịnh Dịch Dương lấy điện thoại ấn nút nguồn, bẵng đi một lúc mà màn hình vẫn không mảy may sáng lên.

Anh ta nhất thời phiền lòng, “Haiz, Natasha.” Anh ta gọi, “Chúng ta cứ đợi như vậy à?”

Natasha tức tối: “Chứ không thì sao? Anh muốn vào đấy không?”

Trịnh Dịch Dương ỉu xìu, lát sau mới lầm bà lầm bầm trong miệng: “Mấy anh trai kia không phải có máy bay điều khiển từ xa hả? Sao chúng ta không mượn để dùng? Bay một vòng trên cánh rừng này biết đâu tìm thấy mục tiêu thì sao?”

Natasha liếc anh ta trắng mắt, “Anh biết vì sao nơi này được xưng là Rừng Đen không? Đó là do ánh sáng cũng không lọt vào được đấy nỡm ạ, máy bay không người lái quái gì cơ chứ.”

Trịnh Dịch Dương càng thêm không phục: “Không thử sao mà b—”

Âm thanh vụt tắt.

Anh ta nghểnh cổ ngơ ngác nhìn trời, đến miệng cũng quên khép lại.

Những người khác vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Một tia sáng rực rỡ trôi lững lờ giữa trời đêm, như những dải ruy băng căng tràn trong gió, càng đến gần, dải băng như được điểm tô thêm nét rực rỡ, cuối cùng tạo thành bức màn ánh sáng vô tận, chầm chậm đáp xuống từ không trung…

Sau một khoảng lặng dài, Trịnh Dịch Dương mới sực tỉnh, hét lớn: “WOW! Đây có phải là cực quang trong truyền thuyết?”

Natasha cũng hoàn toàn ngây người, thì thầm: “Lần đầu tôi thấy cực quang diện rộng vậy đấy… Arnold, cậu đã bao giờ thấy cực quang kiểu này chưa?”

“Chưa ạ.” Arnold lắc đầu, nhìn bầu trời chăm chú không chớp mắt, “Cũng chưa từng ngắm dải cực quang nào đẹp như thế này. Chúa ơi, đây thực sự là màn pháo hoa của Chúa mà!”

Họ đắm chìm khung cảnh mộng ảo, không dám chớp mắt lấy một cái, vẻ mặt say sưa chẳng màng đến gánh nặng còn vác trên vai.

Trịnh Dịch Dương chợt nhớ ra, vỗ gáy tỏ vẻ ảo não: “Chao ôi, biết thế nên mang theo máy ảnh kỹ thuật số! Camera điện thoại dởm chết bà đi được…” Anh ta lấy điện thoại nhấn mấy cái, “Bây giờ còn sập nguồn, lừa bố mày à! Natasha, cô có máy ảnh đó không?”

Ngay khi anh ta vừa dứt câu, con Husky bên chân đột nhiên sủa mãi không ngừng.

Natasha dời mắt, nhìn theo hướng đàn chó đang sủa.

“Đừng lo mỗi việc chụp choẹt đấy!” Cô nàng rảo bước nhanh đến cạnh xe trượt tuyết, chân vừa nhấc đã ngồi chễm chệ trên xe, “Việc chính quan trọng hơn!”

Ánh sáng mờ ảo rải rác nơi bìa rừng, hai bóng người tựa vào nhau loạng choạng tiến về phía trước, cuối cùng xụi lơ trên nền tuyết.
Phương Hàn Tẫn ngồi trên xe kéo, gió lạnh cuốn theo hạt tuyết tạt thẳng vào mặt anh.

Phía trước xe là một bóng người nhỏ bé, áo khoác trắng gần như hòa cùng với sắc tuyết, màu đỏ trên cổ đặc biệt bắt mắt.

Vài âm thanh chó sủa thi thoảng truyền đến.

Mặt đường gồ ghề khó đi, cảm giác xóc nảy mỗi lúc một rõ, rung lắc đến mức cột sống anh tê dại, cả người cứ như sắp đứt lìa.

Trong lúc bất chợt, xe trượt tuyết lại phóng lên trời rồi đập mạnh xuống đất, người ngồi trước bị hất văng ra ngoài, không ngừng lăn xuống sườn núi tuyết…

“Xuân Sinh!”

Phương Hàn Tân vội vã phanh xe, lao xuống dốc tuyết.

Hình dáng nhỏ nhắn kia đã lăn đến tận chân dốc.

Cuối cùng ngay cả chấm đỏ cũng khuất dạng, chỉ còn lại bóng đêm cô liêu không sao chạm tới, cảm giác bức bách làm người ta không thở nổi.

Phương Hàn Tẫn chạy vài bước thì đột nhiên dừng lại.

Giờ phút này, gió tuyết ngừng rơi, trời đất một mảnh tịch mịch, bên tai văng vẳng âm thanh dụ hoặc —

Đi thôi, cứ xem như chẳng thấy gì cả.

Đây là cơ hội trời cao ban cho anh.

Bỏ thằng bé, anh hoàn toàn được tự do.

Đi thôi, mau đi thôi…

Phương Hàn Tẫn chậm rãi xoay đi, bước chân cứng ngắc chẳng khác nào xác chết, lững thững hướng về xe kéo tuyết.

Con husky ngẩng đầu, đôi mắt xanh biếc lặng lẽ nhìn anh.

Anh ngồi vào xe, lắc mạnh dây cương, trong tiếng gió thét gào vẫn còn đâu đó âm thanh thở than bất lực “Đi!”

Rất nhanh đã về tới homestay, Phương Hàn Tẫn đậu xe xong mới quay đầu nhìn về phía chòi đá, ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ khung cửa sổ, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng nói cười.

Cơn đau ập đến từ tận sâu trong cơ thể, trái tim co rút mãnh liệt.

Đó là giọng cười của Văn Tuyết.

Trở về nhà gỗ, căn phòng tối đen quạnh vắng như một nấm mồ.

Phương Hàn Tẫn chỉnh lò sưởi điện đến mức cao nhất, hút liền tù tì mấy điếu thuốc mà vẫn lạnh đến run cầm cập.

Sự lạnh lẽo ấy phảng phất toát ra từ tận đáy lòng anh.

Anh phải đi ngay bây giờ!

Ý định bất ngờ xuất hiện, anh đã tức tốc dập thuốc, vọt vào phòng ngủ mở vali luống cuống tay chân gói ghém quần áo.

“Cộc cộc cộc”…

Tiếng đập cửa liên tục không dứt, Phương Hàn Tẫn mở choàng mắt, mồ hôi lạnh thấm đẫm sau lưng.

Anh thẫn thờ nhìn trần nhà trắng toát, chăn mền cũng trắng, bình truyền dịch treo cao trên đầu giường, và mùi thuốc khử trùng ngai ngái…

May mắn thay, đó chỉ là giấc mơ.

Anh thở gấp, nhịp tim dần lắng lại.

Cùng lúc đó, một thứ gì khác nặng nề hơn đang đè nặng lòng anh.

Có lẽ cơn ác mộng này sẽ đeo đẳng anh đến hết cuộc đời, không ngừng gặm nhấm tiềm thức anh mỗi đêm về.

Phương Hàn Tẫn ngồi dậy, day mạnh mi tâm, đứng lên mở cửa phòng bệnh.

Natasha đứng bên ngoài. Hôm nay cô nàng đội một bộ tóc đen, phối cùng một chiếc áo lông bạc phản quang, chân đi bốt da đen, thoạt nhìn như mấy cô gái theo đuổi phong cách cool ngầu.

“Đây,” Cô nàng nói với Phương Hàn Tẫn, “Em trai anh tỉnh rồi đấy, mới chuyển đến phòng bệnh thường.”

“Tốt quá!” Phương Hàn Tẫn thở phào, như vừa gỡ được gánh nặng ngàn cân, rõ ràng đang cười mà mặt lại méo xệch.

Đêm đó, Natasha cứu được họ bèn vội đánh xe đến bệnh viện lớn nhất ở Murmansk. Phương Xuân Sinh bị thương nặng nhất, được đưa thẳng vào phòng chăm sóc đặc biệt, đã hôn mê bất tỉnh mấy hôm liền.

“Khó hiểu ghê,” Natasha lắc đầu, nhỏ giọng thắc mắc, “Rõ là anh quan tâm đến em trai mình, vậy mà sao…”

Cô nàng lén nhìn Phương Hàn Tẫn, bỏ lửng nửa câu sau.

Phương Hàn Tẫn cúi đầu, có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng nghĩ chưa chắc Natasha đã hiểu.

Im lặng chặp sau, anh hỏi: “Thằng bé đang ở phòng nào?”

Natasha bĩu môi chỉ sang bên cạnh, “Ngay đó, Văn Tuyết đang ở cùng em ấy đấy.”
Phương Hàn Tẫn đẩy cửa phòng bệnh.

Trên giường sát cửa sổ, Phương Xuân Sinh nằm nghiêng người, mắt khép hờ, sắc mặt tái nhợt chẳng khác gì màu tấm ga giường.

Văn Tuyết đang ngồi đầu giường, đút cho thằng bé từng thìa nước.

Nghe được động tĩnh, cả hai đều quay sang nhìn anh.

“Anh ơi…” Phương Xuân Sinh hé miệng, âm thanh vô cùng suy yếu.

Văn Tuyết nhìn thoáng qua, mặt không đổi sắc đưa chiếc thìa trong tay đến bên miệng Phương Xuân Sinh, dịu giọng dỗ: “Uống thêm tí nữa nào.”

Phương Xuân Sinh quay lại nhấp một ngụm nước nhỏ, đôi môi khô rốc dần thấm ẩm.

Một thìa lại một thìa, chờ Phương Hàn Tẫn ngồi xuống cạnh giường, nước trong ly đã cạn đáy.

Văn Tuyết bỏ ly xuống, đứng dậy nói với Phương Xuân Sinh: “Em đói không? Chị đi mua đồ ăn trưa nhé.”

Phương Xuân Sinh ngoan ngoãn gật đầu.

Văn Tuyết đi vòng qua giường bệnh tiến về phía cửa, từ đầu tới cuối không buồn nhìn Phương Hàn Tẫn lấy một lần.

“Văn Tuyết.”

Bàn tay đặt trên tay nắm cửa đang định kéo ra bỗng khựng lại.

Cô cứng người, không quay lại mà cất giọng thờ ơ: “Sao?”

Phương Hàn Tẫn nhìn bóng lưng cô chăm chăm, “Anh muốn nói chuyện với em.”

“Hai anh em cứ nói trước đi, em đi mua đồ ăn đã.” Vẫn là cái kiểu không lạnh cũng chẳng nóng ấy.

Văn Tuyết dứt lời, mở cửa bước ra ngoài.

Phương Hàn Tẫn khẽ thở dài, lúc này mới ngồi xuống cạnh giường.

Vết thương của họ không nghiêm trọng nên một ngày sau đã có thể đi lại bình thường, song bác sĩ vẫn lo xảy ra biến chứng nên giữ họ lạ bệnh viện theo dõi thêm.

Mấy hôm nay Phương Hàn Tẫn đã đến tìm Văn Tuyết rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị cô viện đủ lý do để tránh mặt.

Dường như cô không muốn ở một mình cùng anh nữa.
Trên sân thượng đọng một lớp tuyết dày, Văn Tuyết tựa vào lan can nhìn xuống thành phố nhỏ xám xịt.

Đã gần trưa, những đám mây dày đặc nứt ra một khe hở lộ tia sáng mong manh.

Phía sau có tiếng bước chân, tuyết đọng bị giẫm kêu nhóp nhép. Văn Tuyết vẫn nhìn về nơi phương xa, chẳng buồn quay đầu lại.

Phương Hàn Tẫn cũng tựa lên lan can, đưa tách cà phê nóng đến cho cô.

Văn Tuyết nhận lấy nhấp một ngụm, dịu dàng hỏi: “Đã nói chuyện với thằng bé chưa?”

“Rồi.” Phương Hàn Tẫn ghé mắt sang nhìn cô, “Em ấy không biết anh đã bỏ đi trước, vẫn đinh ninh rằng anh đã tìm em ấy… cám ơn em vì đã giúp anh giấu thằng bé.”

Văn Tuyết cụp mắt nhìn tách cà phê, đoạn nhẹ giọng đáp: “Không phải em giúp anh mà là giúp thằng bé. Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, em không muốn nó phải chứng kiến sự hiểm ác của lòng người, huống chi anh còn là người thằng bé tin tưởng nhất.”

Một suy nghĩ chợt loé lên trong cô: “Có lẽ…”

Phương Hàn Tẫn nhìn cô.

Cô bật cười, “Thôi bỏ đi, em chỉ đoán mò thôi.”

Cô bỗng nhớ tới sợi chỉ đỏ trong rừng rậm, quanh quẩn kéo dài đến tận cùng đêm tối.

Đứa bé ấy không ngu ngốc chút nào, thậm chí còn sáng dạ hơn ối người trưởng thành. Có lẽ, chuyện gì nó cũng biết, chỉ là không muốn đào sâu thôi.

Dẫu sao thì, giả khờ cũng dễ hơn nhiều so với việc phải nhìn trực diện lòng người.

Phương Hàn Tẫn không hỏi kỹ, đúng lúc chuyển chủ đề: “Vậy sao em lại trốn tránh anh?”

Văn Tuyết quay đi, né cái nhìn của anh.

“Bởi vì không muốn nghe anh giải thích. Mấy hôm trước Xuân Sinh hôn mê sống chết chưa hay, em sợ mình mềm lòng tha thứ cho anh.”

Đôi ngươi Văn Tuyết run run, mắt mờ hơi sương, giọng nghẹn ngào: “Nhưng thằng bé mới là nạn nhân thật sự. Tha thứ cho anh chẳng khác nào phản bội thằng bé.”

Lòng Phương Hàn Tẫn đau đớn khôn tả, anh kìm lòng không đậu ôm cô vào lòng, “Văn Tuyết, anh hiểu tâm tư của em. Dẫu em không truy cứu thì anh cũng không cách nào tha thứ cho chính mình.”

Văn Tuyết vùi đầu vào lòng anh, cô cực kỳ thất vọng và nghi hoặc: “Phương Hàn Tẫn, rõ ràng anh không phải kẻ xấu, sao anh lại làm thế?”

Phương Hàn Tẫn cọ cằm lên đỉnh đầu cô, thì thào đưa ra đáp án: “Mỗi người đều có mặt tối của riêng mình. Anh thừa nhận mình ích kỷ, vậy nên mới tìm mọi cách để ngăn bố mẹ sinh đứa thứ hai, chỉ vì lo lắng sẽ mất đi tình yêu thương vốn có của gia đình. Anh tham lam, chỉ để kiếm tiền mà bán thuốc lậu, đặt cược cả tương lai của bản thân. Anh ngu xuẩn, cho rằng ở nước ngoài không ai quen chúng ta, dù có đánh mất Xuân Sinh cũng sẽ không ai hay biết…”

Phương Hàn Tẫn ôm Văn Tuyết thật chặt, hô hấp dồn dập nặng nề, cả cơ thể không ngừng phát run.

“Văn Tuyết, bởi vì lòng anh u ám, anh đã làm vô số chuyện ngốc nghếch, cũng nếm trải muôn vàn khổ sở. Anh biết mình phạm lỗi lầm, may mắn có em kéo anh lại, nếu không, thật sự muôn đời muôn kiếp cũng không thể vãn hồi…”

Cảm giác ẩm ướt thấm vào cổ Văn Tuyết, lòng cô đau đến chết lặng nhưng vẫn không kiềm được đưa tay vỗ về tấm lưng anh.

Phụ nữ sẽ bị thu hút bởi vẻ ngoài cứng rắn của đàn ông, song thứ họ yêu lại chính là trái tim yếu ớt như một đứa trẻ được bao bọc qua trăm nghìn lớp bảo vệ.

Ôm nhau hồi lâu, Văn Tuyết mới chậm rãi đẩy Phương Hàn Tẫn ra, nâng mắt nhìn thật sâu vào anh.

“Phương Hàn Tẫn, anh nói thật em biết, anh có thật sự hận Phương Xuân Sinh không? Anh có thật sự nghĩ rằng thằng bé đã khiến mẹ anh mắc bệnh và bố anh phá sản không?”

Phương Hàn Tẫn cười khổ, “Đó là lời trong lúc nóng giận.”

“Không, tất cả những lời trong lúc tức giận đều chứa đựng một phần nghiêm túc.”

Phương Hàn Tẫn chần chờ giây lát mới từ tốn đáp: “Anh từng hận em ấy. Vì mang thai đứa thứ hai mà bệnh tình của mẹ chuyển biến xấu, không được điều trị kịp thời. Bố anh vì chữa bệnh cho mẹ và Xuân Sinh mà chạy vạy khắp nơi, không còn hơi sức quản công ty nên mới phá sản. Đây là sự thật, gia đình của anh, là vì Xuân Sinh mới trở nên như bây giờ.” 

Văn Tuyết không nhịn được nói chen vào: “Nhưng thằng bé vô tội.”

“Anh hiểu. Vậy nên anh luôn tự thuyết phục mình không được ghét thằng bé.”

“Vậy sao anh lại muốn vứt bỏ em ấy?”

Hốc mắt Phương Hàn Tẫn đỏ bừng, cúi đầu lần lữa mãi không nói gì.

Văn Tuyết hít thật sâu, hỏi như súng liên thanh: “Anh có suy nghĩ này trong đầu từ bao giờ? Đây không phải là ý định nhất thời đúng không? Chứ sao lại thể trùng hợp đến mức độ này? Hay anh đã bắt đầu lên kế hoạch trước cả khi ra nước ngoài? Anh đưa Xuân Sinh đi chỉ vì muốn bỏ rơi thằng bé ở nơi đất khách quê người phải không?”

“Không, không, không phải vậy!” Phương Hàn Tẫn rối rít giải thích, “Văn Tuyết, đừng nghĩ anh xấu xa như thế. Nếu anh lên kế hoạch từ trước thì sẽ không đi cùng em, cũng không làm quen với nhiều người đến, làm tăng nguy cơ bị phát hiện.”

Văn Tuyết mím môi, đợi lời tiếp theo của anh.

Phương Hàn Tẫn hồi tưởng lại, nói năng hết sức thành khẩn: “Lần đầu anh nảy sinh suy nghĩ này chính là vào lúc nghe những lời giáo sư Lovikov nói.”

Văn Tuyết nhất thời thảng thốt.

Thật ra nếu tính đúng thì chuyện đó chỉ cách đây mới vài ngày có lẻ, nhưng quá nhiều chuyện xảy ra xuyên suốt thời gian này nên giờ nhắc lại chuyện ở Moscow tựa như đã qua đi một kiếp.

Cuối cùng Văn Tuyết cũng nhớ ra: “Giáo sư đại học y khoa ở Moscow đúng không?”

Phương Hàn Tẫn ừ một tiếng, cúi đầu châm thuốc, giữa làn khói lượn lờ, sắc mặt anh càng lúc càng nghiêm trọng.

“Ông ấy nói Xuân Sinh mắc bệnh tim bẩm sinh, buộc phải phẫu thuật trước mười tuổi, nếu không sẽ không sống quá mười sáu tuổi.”

Văn Tuyết vội nói: “Vậy chúng ta đưa em ấy đến bệnh viện. Anh lo không đủ tiền đúng không? Yên tâm, em sẽ góp với anh.”

“Không chỉ vấn đề tiền nong.” Phương Hàn Tẫn ngừng lại, gẩy tàn thuốc trên đầu ngón tay, “Giáo sư còn nói, cho dù giải quyết được vấn đề này thì sau ba mươi tuổi cũng sẽ xuất hiện rất nhiều bệnh khác, ví dụ như Alzheimer, bạch cầu cấp…”

Văn Tuyết hoàn toàn không biết phải nói gì.

Những lời này trước kia cô đã nghe Phương Hàn Tẫn nói qua, chỉ có điều cũng không nghiêm túc suy tính chuyện này có ý nghĩa ra sao.

Nhưng kết luận chẩn đoán này chẳng khác gì án tử dành cho Xuân Sinh, vả lại, đó là một mức án tử dài dằng dặc chứa đựng biết bao dày vò.

“Nên từ khi ấy, anh đã quyết định bỏ rơi thằng bé à?”

Phương Hàn Tẫn buồn bực hút thuốc, thật lâu sau, khi tàn thuốc đã cháy đến cùng, đầu ngón tay cảm nhận cơn đau rát, anh mới dần tỉnh táo lại.

“Anh rất tuyệt vọng, mấy năm vất vả nuôi nấng thằng bé gần như là vô nghĩa. Thằng bé không thể sống như một người bình thường. Sớm biết kết quả là như vậy, còn không bằng khỏi tốn công trị liệu từ đầu.”

Cà phê trong tách đã nguội lạnh, nhưng Văn Tuyết vẫn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, vị đắng chát nương theo đầu lưỡi tràn vào lòng.

“Em hiểu suy nghĩ của anh, nhưng em không thể đồng tình.”

Phương Hàn Tẫn cười chua chát.

Văn Tuyết nhìn thẳng vào anh, “Đầu tiên, anh bảo mình nuôi lớn thằng bé không có ý nghĩa gì. Vậy anh muốn phải có ý nghĩa gì? Giống như vài vị phụ huynh khác, xem con cái là công việc, như nguồn vốn để khoe khoang, hay một công cụ để sai bảo khi về già à?”

Phương Hàn Tẫn không cầm được nhíu mày, biện giải: “Anh chưa từng nghĩ như vậy, anh chỉ muốn thằng bé có thể giống người bình thường, sống lâu hơn ít năm —”

Văn Tuyết ngắt lời anh: “Cho dù chỉ sống đến ba mươi tuổi thì sao? Thằng bé không xứng đáng được sống ư?”

Thoáng ngừng một lúc, cô lại nói: “Lấy một ví dụ không liên quan nhé, Phương Hàn Tẫn, anh đã từng nuôi chó chưa? Anh biết loài chó có thể sống được bao lâu không? Thông thường chúng chỉ sống được mười sáu năm. Chẳng lẽ vì tuổi thọ ngắn, không thể gặp lại trong tương lai mà chủ nhân của chúng sẽ vứt bỏ chúng hay sao? Suy nghĩ này có phải quá mức nực cười không?”

Môi Phương Hàn Tẫn khép vào mở ra tựa như muốn nói gì đó, anh trù trừ hồi lâu cũng không nói ra miệng, chỉ cúi đầu thở dài.

Anh bảo, “Em nghĩ quá đơn giản.”

Văn Tuyết lạnh lùng đáp trả một câu: “Là do anh nghĩ quá phức tạp.”

Trời lạnh đến thấu xương, Phương Hàn Tẫn ném tàn thuốc trong tay, xoay người bước về phía cầu thang.

Văn Tuyết chợt gọi với theo anh.

“Phương Hàn Tẫn, thật ra em cũng như anh.”

Phương Hàn Tẫn hơi quay đầu, sườn mặt sắc bén như lưỡi đao.

Văn Tuyết bình tĩnh nói tiếp: “Em cũng rất muốn bỏ lại bố mẹ và em trai, chạy đến nơi nào thật xa, tự kiếm tiền tiêu, sống thoải mái tự tại. Bố mẹ và em trai đều là người người trưởng thành cả rồi, họ có tay có chân, rời bỏ em họ vẫn sống tốt. Nhưng Xuân Sinh thì khác, rời khỏi anh, thằng bé không thể nào sống sót. Anh thực sự nhẫn tâm làm vậy ư?”

Phương Hàn Tẫn run rẩy từng cơn, trong gió buốt càng có vẻ lẻ loi cô tịch.

Văn Tuyết từ từ bước đến, ôm lấy anh từ phía sau.

“Một người vứt bỏ tất thảy gánh nặng chắc chắn sẽ nhẹ nhàng thanh thản, đó là điều không thể nghi ngờ, nhưng liệu chúng ta có vui nổi không? Có lúc nào anh cảm thấy… cô đơn không?”

Lúc Phương Hàn Tẫn xuống lầu, trong đầu vẫn văng vẳng lời cuối Văn Tuyết nói:

“Nếu như anh vẫn cảm thấy Xuân Sinh là gánh nặng, em tình nguyện chăm sóc thằng bé. Trước đây em từng làm ở trường cho trẻ khiếm khuyết, lúc nghỉ việc thầy hiệu trưởng cũng rất tiếc em, nói bất cứ khi nào cũng hoan nghênh em quay lại. Sau khi về nước, em định sẽ đến đó, Xuân Sinh cũng kịp nhập học vào mùa xuân. Bằng cách này, em có thể vừa làm việc vừa trông nom thằng bé. Phương Hàn Tẫn, mấy năm nay anh vất vả rồi. Sau này hãy sống cuộc sống cho riêng mình nhé.”

Phương Hàn Tẫn cào tóc, tâm tư phiền muộn không yên.

Sao có thể để chuyện đó xảy ra được?

Đây rõ ràng là nghĩa vụ của anh, có khổ đến mấy thì cũng là chuyện anh phải gánh vác, vì sao bây giờ lại đến phiên cô?

Phương Hàn Tẫn thất thần bước tới khúc ngoặt, thiếu chút nữa va phải Natasha đang đi tới.

“Ui cha, tôi đang tìm mấy anh nãy giờ đây!”

Natasha túm chặt cánh tay anh kéo về.

Lòng Phương Hàn Tẫn chùng xuống, suy nghĩ đầu tiên là, lẽ nào Xuân Sinh gặp chuyện?

“Sao thế?”

Natasha không nói không rằng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc kéo anh đi. Họ băng qua hành lang xuống lầu một, dừng trước phòng chờ đông nghịt người.

Cô nàng chỉ lên TV treo giữa sảnh lớn, giọng điệu nặng nề: “Phương Hàn Tẫn, anh không xem tin tức à? Đất nước anh xảy ra chuyện rồi.”