Văn Tuyết vùi đầu vào cổ Phương Hàn Tẫn không nói gì, bả vai run rẩy, nước mắt nóng hổi thấm ướt cổ áo anh.
Một lúc sau, trước ngực truyền đến từng đợt rung động khe khẽ, cô nghe thấy âm thanh Phương Hàn Tẫn trên đỉnh đầu: “Văn Tuyết, anh không biết cách dỗ người khác, anh chỉ nghĩ câu chuyện của anh sẽ khiến em vui hơn, không ngờ nó lại làm em buồn… Lỗi của anh, đừng khóc nữa được không?”
Văn Tuyết vẫn nức nở, giọng điệu rầu rĩ: “Chỉ là em cảm thấy ông trời đối xử quá tàn nhẫn với anh. Có rồi mất đi còn đau khổ hơn chưa từng có được. Anh đã mất bố mẹ, bây giờ cả ngôi trường đại học anh vất vả lắm mới thi vào, cũng trở về số 0…”
Phương Hàn Tẫn cười cay đắng, “Không cần cảm thấy đau khổ thay anh đâu, hồi đó anh phải chịu nhiều chuyện tệ hơn nhiều, so ra thì bị đuổi học vẫn chưa là gì.”
Văn Tuyết ngước đôi mắt đã sưng mọng vì khóc, ngạc nhiên nhìn vào trái cổ anh, “Anh không thấy ấm ức sao?”
“Nói thật lúc đầu anh cũng không cam lòng, nhưng sau đó anh hiểu ra một điều.” Phương Hàn Tẫn thở dài, “Anh đã làm sai, mà làm sai thì phải chấp nhận chịu phạt.”
Văn Tuyết thút tha thút thít: “Cho dù tự ý bán thuốc là vi phạm pháp luật nhưng tại sao chỉ phạt mình anh? Tên Kumar và nhóm người phía sau cậu ta, tại sao họ vẫn sống nhởn nhơ vậy chứ?”
“Khi đó anh cũng nói với lãnh đạo nhà trường như vậy, anh còn đưa ra rất nhiều chứng cứ, nhưng không có sau đó nữa.” Phương Hàn Tẫn lắc đầu, bất lực buông tay.
“Về sau giáo sư La cũng giải thích nguyên do cho anh. Thứ nhất, việc quản lý sinh viên quốc tế của nhà trường rất lỏng lẻo, mắt nhắm mắt mở cho qua nhiều chuyện, đôi khi còn hy sinh quyền lợi của sinh viên trong nước chỉ để bảo vệ họ. Thứ hai là nếu sự việc trở nên nghiêm trọng, các tổ chức an ninh sẽ can thiệp vào, mọi chuyện sẽ không đơn giản chỉ dừng lại ở việc đuổi học nữa, rất có thể anh sẽ bị bỏ tù… Vì vậy anh đã bỏ cuộc.”
Văn Tuyết xót xa không thôi, nước mắt lại lăn dài.
Cô rì rầm: “Giá như lúc đó em ở cạnh anh.”
Phương Hàn Tẫn cười, “Em có thể giúp anh à?”
“… Em vô dụng, em không thể giúp anh.” Văn Tuyết ôm chầm lấy anh, “Nhưng em có thể ôm anh. Sau đó bảo anh đừng sợ, tất cả rồi sẽ qua thôi.”
“Bấy nhiêu là đủ.” Phương Hàn Tẫn hôn lên đỉnh đầu cô, giọng anh nghẹn ngào, “Như bây giờ đã là tốt lắm rồi.”
Hai người cứ ôm nhau như thế, chen chúc trên một chiếc sofa, tay chân quấn quýt, da thịt liền kề, lặng yên lắng nghe nhịp đập của nhau.
Đương lúc mơ màng, Văn Tuyết nhớ tới Phương Xuân Sinh còn ở phòng bên, vội vàng thúc giục Phương Hàn Tẫn trở về.
Trước khi rời đi, bước chân Phương Hàn Tẫn chần chờ, quay đầu lại nhìn cô lần nữa.
Văn Tuyết biết anh đang lo lắng điều gì, cất lời xoa dịu: “Yên tâm đi, em sẽ không tự sát.”
Phương Hàn Tẫn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã nghe cô bổ sung thêm: “Em không muốn chết trước mắt anh.”
Sắc mặt Phương Hàn Tẫn tệ đi trông thấy, hung dữ uy hiếp cô: “Ngày mai phải tìm một sợi xích sắt trói em vào lưng quần anh, để xem em còn dám đi tìm chết không!”
Văn Tuyết nở nụ cười yếu ớt, kiễng mũi chân hôn phớt lên môi anh, “Chúc ngủ ngon.”
Trước lúc ngủ khóc một trận choáng váng đầu óc nên giấc này Văn Tuyết ngủ rất lâu, lúc bị cơn đói cồn cào đánh thức đã gần trưa.
Sau khi rửa mặt, việc đầu tiên cô làm là đến phòng nhỏ bên cạnh gõ cửa, không nghe thấy ai đáp lời mới bực dọc đi về phía chòi đá.
Tiếng chuông gió “leng keng” thánh thót ngay khi cửa mở, mấy người trên sofa đều đồng loạt quay lại nhìn cô.
Phương Hàn Tẫn ngồi ở vị trí gần cửa nhất, bắt gặp ánh mắt cô, con ngươi anh lấp lánh ánh cười.
Viên Viện ngồi bên trái anh, bên phải là Phương Xuân Sinh. Cậu bé vừa nhìn thấy Văn Tuyết thì đột ngột thẳng lưng, hấp háy môi như muốn nói gì đó, nhưng nhớ tới thái độ lạnh lùng tối qua của cô, thế là nhất quyết ngậm chặt miệng, nép vào cánh tay Phương Hàn Tẫn.
Văn Tuyết đóng cửa, dợm bước lại sofa thì đột nhiên nghe thấy tiếng chào hỏi phớ lớ: “Chào buổi sáng!”
Quay đầu nhìn lại, Natasha đang ngồi chống cằm trước quầy, cười tủm tỉm nhìn cô.
“Chào buổi sáng…” Văn Tuyết thoáng giật mình, chỉ vào mái tóc cô nàng, “Cô đổi màu tóc à?”
Hôm qua tóc Natasha vẫn đang là sắc đỏ rực lửa, hôm nay đã biến thành màu hồng mộng mơ, khí chất lãng mạn hơn rất nhiều.
Natasha cười khanh khách, vén mái tóc trước trán, “Tóc giả đấy, trông có đẹp không?”
“Đẹp lắm.”
“Tôi có một phòng toàn tóc giả, chị muốn đi xem không?”
“À thì…” Văn Tuyết do dự, quay lại nhìn Phương Hàn Tẫn.
Anh đang nói chuyện với Viên Viện, giọng cực nhỏ nên không nghe rõ đang nói gì. Viên Viện ngước lên nhìn anh, trên mặt thoáng nét ngượng ngùng, thỉnh thoảng lại cúi đầu cười tủm tỉm.
Chuyện gì đang xảy ra thế? Cô chỉ ngủ một giấc mà đã bị người ta đào góc tường rồi ư?
Còn cái cô Viên Viện này, không phải đã có bạn trai rồi sao, cô ta đang làm cái quái gì vậy hả? Dân chơi cũng chưa dám trắng trợn đến vậy đâu?
Văn Tuyết hừ lạnh, quay sang nhìn Natasha, hậm hực nói: “Đi chứ!”
Có một căn phòng nhỏ cạnh quầy bar, nơi Natasha thường sống. Diện tích tuy nhỏ nhưng tiện nghi đầy đủ, ba mươi mét vuông được chia thành phòng ngủ, phòng làm việc và phòng thay đồ, mọi ngóc ngách được sắp xếp gọn gàng đâu ra đấy.
Văn Tuyết vào phòng thay đồ, cầm lòng không đặng mà cảm thán.
Tủ gỗ hai vách, quần áo treo bên dưới, bên trên đầy nhóc các kiểu tóc giả với nhiều màu sắc ngộ nghĩnh.
Nào là kiểu đầu xoăn mì tôm với những sợi mềm mại như bông lau, nào là kiểu tóc xoăn sóng lớn gợi cảm, và một số kiểu tóc xoăn của phụ nữ quyền quý thoạt trông rất sang trọng.
Trong góc còn có một mẫu ma-nơ-canh nam, các đường nét khuôn mặt lập thể bị vẽ nguệch ngoạc bằng bút màu, nhìn qua giống như tác phẩm của một đứa trẻ nào đó.
Văn Tuyết không khỏi đồng tình với Natasha.
Sống ở đây mỗi ngày hẳn là nhàm chán lắm, chỉ có thể cậy vào việc sưu tầm các loại tóc giả và trang điểm cho ma-nơ-canh nhựa để giải sầu.
“Thế nào?” Natasha dang rộng vòng tay, “Bộ sưu tập của tôi cả đấy.”
“… Chiến lắm.” Văn Tuyết nghĩ một đằng nói một nẻo.
Cô đến cạnh ma-nơ-canh, chạm vào chiếc áo khoác màu đen choàng trên người nó, lại ngắm gương mặt khó ở của nó mà thấy buồn cười.
Natasha bước tới, nâng khuôn mặt của ma-nơ-canh nam lên nói với vẻ trìu mến: “Chị có thấy nó giống người đàn ông nào không?”
“Ờm… Không phải Diệp Tử Hàng đấy chứ?”
“Không.” Natasha vỗ ngực, vẻ mặt rất lấy làm kiêu, “Là người nổi tiếng nhất nước Nga chúng tôi cơ!”
Văn Tuyết rầu rĩ gãi đầu. Dõi mắt khắp nước Nga cô cũng chả quen được mấy mống. Một là từng đọc sách hồi còn đi học, hai là nghe qua tin tức.
Cô hỏi dò: “Putin hả?”
“Không phải!” Natasha dở khóc dở cười, “Là Pushkin! Chị chưa từng nghe tên ông ấy à? Không đến nỗi vậy chứ!”
“???”
Văn Tuyết trừng mắt nhìn con ma-nơ-canh xấu xí kia, nhất thời không biết nói gì.
Ngoại trừ đầy đủ mắt mũi miệng, giới tính giống nhau ra, có thể khẳng định khuôn mặt này chả có tí liên quan gì đến Pushkin.
Natasha lấy một bộ tóc giả màu vàng trên kệ, đội lên đầu con ma-nơ-canh nam, “Nhìn xem, bây giờ trông có giống hơn không?”
“… Ừ giống.” Văn Tuyết nghĩ có khi mình bị mù mặt.
“À đúng rồi, chị có muốn đội tóc giả không?” Natasha vung tay, rất có khí thế của một tên nhà giàu xa hoa, “Chị cứ chọn đi, tôi tặng chị!”
Văn Tuyết vội khoát tay từ chối, “Không cần đâu, tôi không quen đội mấy cái này.”
Natasha đánh giá cô từ trên xuống dưới, tặc lưỡi với vẻ ghét bỏ: “Chị nhìn chị này, áo lông vũ trắng, tóc đen, trên người chẳng có chút màu sắc tươi sáng nào hết, rất dễ bị lạc trong tuyết đó biết chưa.”
Cô nàng nhìn quanh một vòng, “Không thì để tôi tặng chị cái mũ. Thấy cái này thế nào? Nổi bần bật luôn nhé.”
Cô nàng vừa nói vừa kiễng gót lấy một chiếc mũ len màu đỏ thẫm xuống, định đội lên đầu Văn Tuyết.
Nhiệt tình khó cưỡng, Văn Tuyết đành phải nhận. Cô đội mũ, soi gương vuốt lại tóc.
Đề nghị của Natasha không sai, màu đỏ thẫm quả thật rất có sức sống. Người trong gương nước da trắng nõn, mắt sáng mày ngài, cả người rạng rỡ hơn nhiều.
“Cám ơn cô nhé.”
“Khách sáo làm gì.” Natasha ôm vai cô đẩy ra ngoài.
Vừa mở cửa, hai người đồng thời sửng sốt, Phương Hàn Tẫn đang đứng ngoài cửa, một tay đút túi, lười biếng tựa lên quầy, ung dung chơi đùa với chiếc bật lửa.
“Yo yo, gấp đến vậy luôn hả?” Natasha nở nụ cười xấu xa, huých Văn Tuyết, “Tôi vào bếp đây, không quấy rầy nữa nhá.”
Văn Tuyết nóng mặt, đứng đực một chỗ không nhúc nhích, cúi gằm nhìn mũi giày.
Phương Hàn Tẫn nhét bật lửa vào túi quần, vươn tay kéo cô vào lòng.
“Rất đẹp.” Phương Hàn Tẫn bóp quả cầu tơ trên chóp mũ cô, nụ cười thêm sâu, “Anh đã nói rồi, em hợp với màu sắc tươi sáng hơn mà.”
Văn Tuyết khịt mũi, quay đầu lia mắt nhìn về phía sofa.
Viên Viện đã rời đi từ lâu, chỉ còn Phương Xuân Sinh thò đầu ra từ sau sofa.
Văn Tuyết cười với thằng bé, vẫy tay gọi cu cậu lại.
“Hai người vừa nói chuyện gì đấy?” Văn Tuyết nhìn Phương Hàn Tẫn, mắt cong cong như vành trăng, nụ cười cất giấu vẻ sắc sảo, “Vừa mới quen mà nói chuyện hăng say thật đấy. Sức hấp dẫn của hot boy lớp năm đó đúng là không hề giảm nhiệt chút nào.”
Phương Hàn Tẫn bật cười thành tiếng: “Hot boy lớp gì chứ? Rõ ràng là hot boy trường cơ mà.”
Văn Tuyết nguýt anh, “Đừng hòng đánh trống lảng.”
Lúc này Phương Hàn Tẫn mới chịu thôi, “Ban nãy cô ấy nhắc chuyện tối qua, còn xin lỗi anh nữa.” Anh véo hai má Văn Tuyết, giọng điệu đắc ý, “Anh không ngờ em còn có một mặt hung dữ vậy đấy.”
Văn Tuyết nhíu mày tức giận: “Cái này không phải là hung dữ mà là… thấy chuyện bất bình phải lên tiếng!”
Phương Hàn Tẫn gật đầu, làm lễ chắp tay: “Cảm tạ vị nữ hiệp đã ra tay tương trợ.”
Văn Tuyết không nhịn được phì cười, một lúc sau, hàng lông mày nhíu lại đầy ưu tư, cô tự trách: “Thật ra bây giờ nghĩ lại, phản ứng của em hôm qua có hơi quá thật, họ chỉ hơi ác miệng một tí chứ cũng chẳng có ý gì, em không nên tức giận.”
Phương Hàn Tẫn lắc đầu, “Không, em làm tốt lắm. Vả lại tức giận là tốt cho em, em phải tức giận nhiều hơn nữa.”
Văn Tuyết khó hiểu cau mày.
Lần đầu tiên cô nghe lời khuyên nên tức giận nhiều hơn đấy. Có phải anh đang mỉa cô không vậy?
Phương Hàn Tẫn phân bua: “Các nhà tâm lý học đã nghiên cứu và phát hiện những người thường xuyên tức giận không dễ bị trầm cảm. Thà giải phóng cảm xúc tiêu cực kịp thời còn hơn dồn nén trong lòng, âm thầm chịu đựng.”
Văn Tuyết suy nghĩ kỹ lại, xem ra thì cũng có lý, nhưng cô vẫn lo lắng: “Nhưng có làm người khác thấy bực không?”
“Anh lại cảm thấy em như vậy càng đáng yêu, giống một người sống thực thụ hơn.” Phương Hàn Tẫn bẹo má cô, “Sau này muốn nổi giận thì cứ nổi giận, muốn mắng người thì cứ mắng. Chỉ cần không chửi bới tục tĩu thì em nói thế nào cũng được. Tóm lại, tâm trạng không tốt thì cứ mặc sức bộc lộ ra ngoài, đừng kìm nén làm gì.”
Văn Tuyết cười rộ, định bụng ghẹo anh mấy câu thì bỗng nghe thấy âm thanh khiếp sợ của Phương Xuân Sinh: “Đừng giận mà! Lúc chị giận đáng sợ lắm!”
Nghĩ đến tình huống khó xử tối qua, Văn Tuyết cũng hơi áy náy.
Cô ngồi xổm xuống nói với Phương Xuân Sinh: “Xin lỗi em nhé, tối qua không phải chị giận đâu, là do tâm trạng chị không tốt thôi.”
“Tại sao lại không tốt ạ?”
“Bởi vì…” Văn Tuyết nhìn Phương Hàn Tẫn, “Bởi vì anh trai của em í! Anh ấy ngủ quên, đi nhầm máy bay, thế là chị phải đi một mình đến đây.”
Phương Hàn Tẫn: “…”
Bỏ đi, đành gánh cái tội danh này vậy.
Phương Xuân Sinh “Ồ” rõ dài, ghé vào tai Văn Tuyết than: “Anh còn mua nhầm vé nữa cơ, suýt nữa bọn em đã đến Moscow rồi!”
“Ồ, phải không?” Văn Tuyết nhướng mày nhìn Phương Hàn Tẫn, ánh mắt sâu xa.
“…” Phương Hàn Tẫn bất lực thở dài, xòe hai tay ra, “Là lỗi của anh hết, được chưa.”
Ăn cơm trưa xong, Phương Hàn Tẫn lái xe đưa Văn Tuyết và Phương Xuân Sinh đi dạo ở vùng phụ cận.
Xe được thuê ở sân bay, là một chiếc địa hình màu đen, gầm xe cao, động cơ mạnh, chạy bon bon trên đường núi phủ đầy tuyết.
Tay lái anh vững và êm đến mức Phương Xuân Sinh lại thiếp đi lúc nào không hay, thằng bé nằm sấp ở ghế sau, lồng ngực lên xuống đều đều.
Chẳng lâu sau họ đã đến dãy núi ngắm cảnh. Văn Tuyết và Phương Hàn Tẫn xuống xe, trèo lên nóc xe ngắm cảnh dưới chân núi.
Một bên là thành phố rực rỡ ánh đèn, một bên là rừng đen phủ tuyết, tận cùng ranh giới là biển cả vô biên, mơ hồ có thể thấy được bến cảng và dăm ba con tàu màu xám đang cập bến. Mực nước biển chạm chân bầu trời, hòa thành màu xanh âm u mờ ảo.
Văn Tuyệt chợt nhớ tới đứa bé đang ngủ trong xe, lòng dấy nỗi sầu lo, “Gần đây Xuân Sinh hay buồn ngủ lắm, có khi nào nhiễm bệnh rồi không?”
“Có thể do hôm qua mệt mỏi quá thôi.” Phương Hàn Tẫn giải thích: “Thằng bé bôn ba cả một ngày theo anh, ngồi máy bay hai tiếng, sau đấy lại đi xe năm tiếng nữa.”
“Năm tiếng lận?” Văn Tuyết ngạc nhiên, lái xe từ sân bay đến homestay Natasha lâu đến vậy á?
Cô nghĩ đến chuyện khác: “Vậy hôm qua anh tìm được em bằng cách nào?”
Tuy Phương Hàn Tẫn đã xem qua ghi chú du lịch của cô, nhưng lúc trên máy bay cô mới chợt nhớ tới lời đề nghị của Diệp Tử Hàng, tạm thời quyết định đổi homestay.
“Anh đến nhà trọ lúc trước em đặt, không thấy em đâu nên mới đoán có thể em đổi địa điểm rồi.” Phương Hàn Tẫn nhìn ra biển, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, “Anh gọi cho Diệp Tử Hàng, bảo mình muốn đến địa chỉ homestay Natasha.”
Văn Tuyết nhất thời không đáp gì, hồi sau mới đè giọng hỏi: “Chỉ vì muốn cản em thôi?”
“Anh muốn chữa bệnh cho em.”
“Trầm cảm rất khó chữa. Anh không sợ sau này không thể thoát được gánh nặng là em hả?”
“Sợ gì chứ?” Phương Hàn Tẫn rời mắt, cúi đầu nhìn cô, đáy mắt gợn ý cười ung dung, “Anh cũng là bệnh nhân, chẳng qua may mắn hơn, kịp thời được cứu giúp. Nếu một ngày nào đó bệnh cũ anh tái phát, lẽ nào em sẽ bỏ rơi anh?”
Văn Tuyết cũng cười, cô ghẹo anh: “Hai chúng ta quả là người cùng hội cùng thuyền.”
Phương Hàn Tẫn ôm vai cô, nghiêm túc nói: “Cho nên mới phải đồng cam cộng khổ. Khó khăn cũng đã qua, con đường phía trước sẽ ngày càng tươi sáng hơn.”
“Anh chuyên bán súp gà đúng không? Rốt cuộc mấy năm nay đã tích cóp được bao nhiêu lời động viên vậy?” Văn Tuyết chế nhạo vài câu, phóng mắt qua bờ vai anh, trông về vùng ranh giới giữa mặt biển và đường chân trời, “Anh nhìn kìa, đẹp quá!”
Một vầng sáng đỏ xuất hiện ở nơi trời tiếp giáp biển, dần dần, vầng sáng ấy lan rộng ra, như thể ai đó đã tô một vệt đỏ lên tấm vải sẫm màu, sau đó bị thấm nước, biến thành ánh hào quang mềm mại tuyệt đẹp.
Văn Tuyết giơ máy ảnh lên chớp liên tục, bất ngờ hỏi: “Đây không phải là cực quang đấy chứ?”
Phương Hàn Tẫn nhìn điện thoại, “Sắp đến mười hai giờ trưa, đây chỉ là cảnh tượng mặt trời mọc thôi. Sau một thời gian ngắn nữa sẽ trở thành hoàng hôn?”
“Ơ, không phải đang là đêm vùng cực à, sao lại có mặt trời mọc?”
“Đêm vùng cực có nghĩa là mặt trời nằm dưới đường chân trời chứ không phải tối hẳn.” Phương Hàn Tẫn đứng ngược gió, chỉ tay về phương xa, “Dù không nhìn thấy nhưng mặt trời vẫn luôn ở đó.”
Văn Tuyết bưng máy ảnh vô cùng nghiêm túc. Cô tranh thủ thì giờ tìm góc, điều chỉnh tiêu điểm và nhấn nút chụp, chỉ để thu trọn vẻ đẹp thoáng qua này.
Phương Hàn Tẫn không nhìn nữa, quay sang ngắm Văn Tuyết chuyên chú.
So với hào quang trên bầu trời, cô ngay trước mắt càng khiến anh rung động hơn.
Nơi giao nhau giữa biển và trời tối dần, theo tia nắng cuối cùng khuất dạng trong màn đêm, Văn Tuyết cảm thấy mỹ mãn, bèn cất máy ảnh đi.
Phương Hàn Tẫn kéo cô ngồi lên nóc xe, bốn chân vắt vẻo ngoài cửa kính nhẹ nhàng đung đưa.
Văn Tuyết cặm cụi kiểm tra thành quả chụp, trong tiếng gió thét gào, cô nghe thấy Phương Hàn Tẫn nói: “Em xem, cho dù đêm có dài, bóng tối có vô biên, chỉ cần nhìn thấy một tia sáng ở phương xa cũng đủ khiến con người tràn ngập hy vọng, đón chờ bình minh đến.”
Chậc chậc, món súp gà cho tâm hồn của thầy Phương lại tới nữa rồi đây.
Nhưng thật ra Văn Tuyết lại khá thích. Nói đạo lý đao to búa lớn thì ai cũng nói được, nhưng từ miệng anh càng thêm có sức thuyết phục, cũng chạm đến lòng người hơn hẳn.
Có lẽ như nhà thơ nào đó đã nói,
chỉ có những ngón tay chảy máu mới có thể bật lên tuyệt ca của thế gian
[1]. Tương tự như vậy, chỉ có những người đã đi qua thời kỳ tối tăm mới có thể hiểu thấu hy vọng quý giá nhường nào.
[1] Nằm trong tập thơ “Những con chim bay lạc” của thi nhân Tagore Rabindranath.
Văn Tuyết nhìn Phương Hàn Tẫn.
Phương Hàn Tẫn cũng cụp mắt nhìn cô.
Gió thổi tóc rối bời, họ cứ lặng lẽ nhìn nhau, tìm kiếm chính mình trong mắt đối phương, không ai lên tiếng.
Yên tĩnh hồi lâu, Phương Hàn Tẫn mới nhảy xuống xe, dang hai tay với Văn Tuyết, “Xuống đây, chúng ta đi dạo chút.”
Nóc xe cách mặt đất không cao, Văn Tuyết có thể tự mình nhảy xuống. Nhưng cô vẫn mở rộng cánh tay, không chút chần chừ nhào vào lòng anh.
Hai lồng ngực chạm nhau, giống như trái tim đang vững vàng nảy lên giờ phút này.
Phương Hàn Tẫn hơi lùi về sau, dùng sức ôm chặt lấy Văn Tuyết, mãi lâu sau mới chịu buông.
Văn Tuyết ngước lên, thấy anh đang nhìn chằm chằm vào một nơi nào ở đằng xa, trong mắt lóe lên mấy phần cảnh giác.
Văn Tuyết trông theo, thấy hai người đàn ông cao lớn đang sải bước về phía họ. Hai người đều mũi cao mắt sâu, mắt sáng như sao, đội mũ bông và khoác áo quân đội, đi với tư thế thẳng lưng, bước chân vững vàng.
Văn Tuyết nhanh chóng đoán được thân phận của họ.
Phương Hàn Tẫn nắm tay Văn Tuyết, kéo cô ra sau lưng mình, thấp giọng trấn an: “Đừng lo, chắc họ đang đi tuần sát thôi.”
Hai người lính bước đến cạnh họ, một trong hai người nói tiếng Nga. Phương Hàn Tẫn đáp lời, lấy hộ chiếu trong túi áo ra, lại quay đầu nhìn Văn Tuyết.
Văn Tuyết cũng vội lấy hộ chiếu ra, đưa lên cùng anh.
Một binh sĩ nhận lấy hộ chiếu, mở ra nhìn thoáng qua, lại ngẩng đầu nhìn mặt hai người, so sánh với ảnh chụp trên hộ chiếu.
Một binh sĩ khác phụ trách tra hỏi. Mặc cho giọng điệu của anh ta có lạnh lùng nghiêm khắc đến đâu thì Phương Hàn Tẫn vẫn trả lời không kiêu không hèn, ánh mắt thản nhiên khiến người ta không sao bắt bẻ được.
Cuối cùng, binh sĩ kia tiến lại nói gì đó, Phương Hàn Tẫn hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn Văn Tuyết.
“Anh ta nói muốn xem mấy tấm ảnh em chụp.”
“Được được, có thể.” Văn Tuyết tháo máy ảnh ra khỏi cổ, đưa lên bằng hai tay.
Sợ người binh sĩ kia không biết dùng, cô còn cố ý tiến đến chỉ dẫn anh ta: “Đây là nút bật nguồn, đây là nút chụp, còn cái này là để xem ảnh.”
Binh sĩ nhận lấy máy, cúi đầu lật xem từng tấm một, càng xem càng nhíu chặt mày, vẻ mặt nghiêm trọng hẳn lên.
Văn Tuyết đứng một bên, trái tim lơ lửng trên cổ họng, thở mạnh cũng không dám.
Chừng năm phút sau, vị binh sĩ kia trả máy ảnh lại cho cô, trên màn hình là một tấm cô vừa chụp.
Binh sĩ nói một câu cô nghe không hiểu, chỉ cảm thấy giọng điệu anh ta rất nghiêm túc, hình như là ra lệnh.
Phương Hàn Tẫn phiên dịch cho cô: “Anh ta nói phải xoá tấm này.”
“Hả? Vì sao?”
Văn Tuyết kề sát màn hình nhìn kỹ tấm ảnh — tuyết đọng ở gần, Bắc Băng Dương ở xa, ánh sáng rọi trên bầu trời… Có vấn đề gì với tấm ảnh này ư?
Phương Hàn Tẫn chỉ vào một góc trên tấm ảnh, thấp giọng nhắc: “Em xem này, ở đây có một cảng tàu, phải chăng là căn cứ quân sự của họ?”
Hả, phải không nhỉ?! Văn Tuyết bất giác cảm thấy ớn lạnh.
Cô nhìn vào góc ảnh, cẩn thận xác định rõ. Có thể nhìn thấy những chiếc thuyền đậu ở cảng, vài lá cờ tung bay trên cột buồm.
Quả đúng vậy rồi!
“Xin lỗi, xin lỗi!” Văn Tuyết rối rít xin lỗi hai binh sĩ, đưa máy ảnh cho anh ta rồi chỉ cách xóa nó.
Sau khi hai binh sĩ rời đi, Văn Tuyết và Phương Hàn Tẫn về lại xe, không hẹn mà cùng thở dài đánh thượt.
“Đây là lần đầu em bị binh lính kiểm tra đấy.” Văn Tuyết vuốt ngực, tới giờ vẫn sợ hãi không thôi, “Lỡ như mình là gián điệp là bị tóm luôn rồi!”
Phương Hàn Tẫn trấn an cô: “Anh nghe nói ở đây có rất nhiều căn cứ quân sự nên mới thường xuyên gặp được binh lính đi tuần, kiểm tra hộ chiếu, điện thoại, máy ảnh… Không cẩn thận chụp được nội dung nhạy cảm cũng không sao, cứ giải thích rõ ràng với họ rồi xóa là được.”
Văn Tuyết vẫn chưa hết hoảng hồn, bèn giục anh: “Thôi mình về đi. Chỗ Natasha vẫn an toàn hơn.”
“Nhìn cái dáng vẻ sợ sệt của em kìa.” Phương Hàn Tẫn cười khẽ, đánh tay lái chậm rãi xuống núi.
Cũng tốt. Anh nghĩ, tham sống sợ chết kỳ thật là dấu hiệu tích cực, phải biết sợ mới càng thêm quý trọng mạng sống.