Thời gian nấu nướng tối nay gấp đôi hôm qua. Bụng Phương Hàn Tẫn đói đến kêu vang, chờ mãi mới nghe thấy Văn Tuyết ới mình, nhanh nhẹn lăn xuống giường, hào hứng tọt vào bếp.
Trên bàn vẫn bày biện bốn món thịt rau đủ cả, vô cùng đảm bảo chất lượng.
Đợi mọi người có mặt đầy đủ, Văn Tuyết mới bưng một món còn nóng hôi hổi trong lòng hấp đặt chính giữa bàn.
Dưới làn khói lơ lửng, mấy chiếc há cảo nằm xếp thành hình tròn trong nồi hấp, chiếc nào chiếc nấy phình to cái bụng tròn vo, dưới lớp vỏ trong suốt lộ ra màu hồng phớt vô cùng đáng yêu.
Phương Hàn Tẫn sửng sốt hỏi: “Em làm à?”
“Còn ai vào đây.” Văn Tuyết tháo tạp dề ra, ngồi xuống đối diện anh.
“Cả vỏ há cảo cũng là em làm nốt?” Phương Hàn Tẫn vẫn chưa tin vào mắt mình.
Anh hãy còn nhớ đêm qua họ vừa thảo luận rằng thứ quan trọng nhất của há cảo tôm chính là lớp vỏ trong suốt, ở nước ngoài khó mà mua được nhiên liệu chính hãng để nấu món này.
Văn Tuyết đáp có lệ: “Thì em đi mua. Sáng nay đi dạo dạo thấy có người bán nên ghé mua thôi.”
Phương Hàn Tẫn nhướng mày, “Trùng hợp vậy cơ?”
Sớm nay tiết trời rét đậm, vừa đi dạo phố đã gặp được người bán bột làm vỏ há cảo? Kể cả ở trong nước, xác suất trùng hợp như thế cũng không quá cao nhỉ?
Dưới ánh mắt khăng khăng truy tới cùng của anh, Văn Tuyết chỉ biết đầu hàng.
“Thôi được rồi, em đến chợ người Trung mua được chưa. Em tìm thấy một nhà hàng Quảng Đông nên muốn tới đấy thử vận may. Cũng hên quán mở cửa sớm, em hàn huyên với ông chủ vài câu, ngỏ ý muốn mua ít vỏ bánh làm há cảo. Đều là đồng hương với nhau cả nên cũng dễ nói chuyện thôi.”
“Chợ người Trung nào?” Phương Hàn Tẫn nhíu mày, mở bản đồ trên điện thoại, rất nhanh đã tra được địa chỉ cụ thể, “Rất xa, cách chỗ này ba cây số.”
Nếu đi bộ với tốc độ rùa bò của cô, cộng thêm độ dày của tuyết trên mặt đất thì cả đi cả về tốn phải ít nhất một tiếng đồng hồ.
Phương Hàn Tẫn kinh ngạc nhìn cô, trái tim dường như có thứ gì đó lấp đầy, vô số cảm xúc đan xen lẫn vào nhau, xúc động có, đau lòng có, và cả nỗi khát khao được hôn cô bất chấp tất cả.
Dòng suy nghĩ phức tạp bị tiếng bước chân bên cạnh xen ngang. Phương Xuân Sinh giơ đũa gắp ăn đến là vui vẻ, chờ đến khi Phương Hàn Tẫn hoàn hồn thì lồng hấp chỉ còn non nửa.
Văn Tuyết tủm tỉm hỏi thằng bé: “Ngon không?”
Miệng đứa bé nhét đầy đồ ăn, lúng búng nói chữ được chữ không nhưng giọng điệu hưng phấn không sao che giấu được: “Ngon!”
Phương Hàn Tẫn gắp một miếng sủi cảo tôm, nói với vẻ hoài niệm: “Ngày trước mẹ anh làm ngon lắm, chỉ tiếc… Xuân Sinh chưa từng được thử.”
“Mau ăn đi, xem thử vị thế nào?” Văn Tuyết chờ mong nhìn anh.
Phương Hàn Tẫn cắn miếng nhỏ, chậm rãi nhai nuốt, đợi vị thơm ngon lan ra từ đầu lưỡi, sau đó mới trịnh trọng trả lời: “Ngon lắm.”
Mặt Văn Tuyết giãn ra, ngoẹo đầu ra chiều đắc ý: “Em học theo video trên mạng đấy. Lần đầu tiên làm luôn, có phải em có thiên phú không nhỉ?
“Ừ.” Phương Hàn Tẫn gật đầu chắc nịch, chén sạch sành sanh nồi sủi cảo tôm mới hỏi cô: “Nhưng mà tôm ở đâu ra thế? Em cũng mua ở quán ăn đấy hả?”
“Tôm hôm qua mình đi siêu thị mua ấy, em tự bóc vỏ từng còn một.” Văn Tuyết nhún vai, vẫn hơi tiếc nuối, “Tiếc là đông đá một ngày nên thịt không tươi.”
“Thế này là ngon lắm rồi.”
Phương Hàn Tẫn nhoẻn môi cười, đáy mắt trào vẻ cay đắng.
Sợ Văn Tuyết phát hiện, anh nhanh chóng cúi đầu ăn cơm để che giấu.
Có lẽ chơi cả ngày phát mệt, đêm nay Phương Xuân Sinh ngoan ngoãn ngoài ý muốn, ăn cơm cũng rất tự giác, bụng no căng tròn vo, nằm xem TV một lát đã thiếp đi.
Phương Hàn Tẫn ôm cậu bé về phòng ngủ, nhìn điện thoại, mới hơn chín giờ. Đêm hẵng còn dài, có thể làm được rất nhiều việc.
Đèn ngủ chiếu xuống đầu giường làn sáng mềm mại. Văn Tuyết cuộn trong ngực Phương Hàn Tẫn thở hổn hển, mệt mỏi đến độ không nhấc nổi mắt.
Ngoài cửa sổ tuyết lại rơi, trong phòng ấm áp bình yên. Phương Hàn Tẫn cụp mắt nhìn người trong lòng, cô nhích khỏi anh, lọn tóc cọ vào ngực hơi ngứa.
Trái tim anh ấm áp tan chảy, tràn ngập cảm giác hạnh phúc hết sức kiên định.
Nếu thời gian có thể ngừng ở giây phút này thì thật tốt biết bao.
Anh lại nghĩ, nếu có thể tiếp tục tiến về phía trước cũng rất tốt.
Cùng cô ngao du đến Vòng Bắc Cực, trao nhau nụ hôn dưới cực quang tráng lệ. Sau đó về nhà làm lụng chăm chỉ, cố gắng kiếm tiền, mua một tổ ấm nhỏ nhắn chắn gió che mưa, cuộc sống của anh và cô.
Phương Hàn Tẫn cúi đầu nở nụ cười.
Miễn là được sát cánh cùng cô, đi bất cứ nơi nào cũng được cả.
Văn Tuyết ngước mắt liền thấy Phương Hàn Tẫn đang nhìn mình đắm đuối, ánh mắt dịu dàng vắt ra nước, khoé miệng còn chất chứa nụ cười si mê.
“Cười gì đó?” Cô biếng nhác hỏi.
“… Có gì đâu.” Phương Hàn Tẫn biết rõ dáng vẻ này cũng mình ngốc xít lắm nên cố kìm lại nụ cười, nhưng chặp sau khoé miệng không nhịn được lại cong lên.
“Anh muốn nói với em một chuyện.” Anh sờ vai Văn Tuyết, trơn nhẵn, xúc cảm tốt cực kỳ.
“Ừ nói đi.”
Phương Hàn Tẫn đưa tay cầm lấy quyển Aurora ở đầu giường, “Lúc em nấu cơm, anh rảnh không có gì làm nên giở cuốn sách này xem thử, kết quả lại phát hiện được thứ này.”
Anh mở bìa sách, lấy thiệp mừng ra.
Văn Tuyết ngớ ra, ngồi bật dậy khỏi lồng ngực anh.
Cô nhìn tấm thiệp mừng rồi nhìn sang anh, mặt cứng đờ.
Phương Hàn Tẫn thấy được tình trạng quẫn bách của cô, vội vàng nói: “Anh xin lỗi em, là do anh nhất thời không nhịn được mới mở ra xem.”
Sau một thoáng im lặng, sắc mặt Văn Tuyệt dần hoà hoãn, lại ghé vào ngực anh.
Thân thể mềm mại chợt dán lại, anh ôm chầm lấy cô, kéo chăn đắp lên lưng cô.
Giọng cô mềm nhẹ, khẽ khàng rung động trong lồng ngực anh: “Không sao, thiệp này vốn để tặng anh mà.”
“Là bữa tiệc sinh nhật đó à?”
“Vâng. Thật ra trước khi anh tới thì lớp trưởng đã dặn bọn em gom quà để chung một chỗ, đến lúc ấy sẽ tặng anh một bất ngờ. Sau đó thì anh rời đi trước mất rồi, lúc ấy em đang ở phòng vệ sinh, vừa về đã thấy thiệp mừng của em…” Văn Tuyết ngập ngừng, cụp mắt, ánh sáng trong mắt lụi dần, “…đã nằm trong thùng rác.”
Cô không thể nào quên tâm trạng của mình trong khoảnh khắc ấy.
Tất cả những ảo tưởng ngọt ngào, mối tình thầm lặng ngây ngô, tình yêu trong sáng gì đó, ngay tại thời điểm ấy ầm ầm sụp đổ.
Trái tim Phương Hàn Tẫn chấn động không thôi, cuống cuồng chộp lấy bả vai Văn Tuyết, đối diện với ánh mắt cô, “Văn Tuyết, không phải anh —”
“Em biết.” Văn Tuyết ngắt lời anh, cười từ tốn, “Lần trước nghe anh kể chuyện này em đã biết. Em đoán có có thể do anh bất ngờ rời đi nên lớp trưởng mới vội vàng đuổi theo, tấm thiệp vô tình rơi ra, bị ai đó đi ngang qua nhặt được bỏ vào thùng rác.”
Dù tình hình thực tế có như thế nào đi chăng nữa thì chí ít cũng chứng tỏ được một điều: lúc ấy Phương Hàn Tẫn không hề biết đến sự tồn tại của tấm thiệp mừng này, nên chắc hẳn anh không ném nó đi.
Sau ngần ấy năm, nút thắt trong lòng cô cũng được gỡ bỏ.
Mặc dù cô đã thoải mái như không, nhưng lòng Phương Hàn Tẫn cứ bị nghẹn đến khó chịu.
Ngàn vạn lời xoay vần, nhưng cuối cùng chỉ có thể bật thốt một câu đầy áy náy: “Xin lỗi em.”
Văn Tuyết an ủi anh: “Không sao mà, thật ra tấm thiệp mừng này có vẻ hơi kém thì phải. Nhìn mấy bạn học khác chuẩn bị quà cho anh làm em cũng ngại lấy nó ra.”
Phương Hàn Tẫn nghiêm túc nhìn cô nói: “Chỉ cần là quà em tặng thì dù là gì anh cũng thích hết.”
Văn Tuyết cười tít, nhớ lại thời đã qua: “Kỳ thật hồi ấy em cũng không biết nên tặng anh gì nữa, đồ đắt tiền thì em không mua nổi, rẻ thì sợ anh chướng mắt. Suy đi tính lại thì thấy tấm ảnh này cũng không tệ, rất đáng nhớ.”
“Vậy sao em không giữ lại cho mình ấy?”
Văn Tuyết suy nghĩ cẩn thận, “Có thể là vì khi đó anh quá rực rỡ, cũng quá xa xôi. Em nghĩ và rồi chúng ta sẽ không có bất cứ mối liên quan nào nữa nên càng không dám mơ hão rằng có thể ở cạnh anh. Vậy nên giữ để làm gì? Để thèm rỏ dãi trước gương mặt đẹp trai này hả?”
Phương Hàn Tẫn phì cười, nâng mặt cô lên, hỏi: “Vậy sao em lại giấu tấm thiệp trong sách? Em đâu biết sẽ gặp lại anh trên chuyến đi này.”
Văn Tuyết không nghĩ ngợi nhiều, buột miệng đáp: “Em chỉ có mỗi một thứ quý giá này thôi, đương nhiên phải mang theo bên mình chứ.”
“Cũng đâu phải không bao giờ trở về nữa…” Phương Hàn Tẫn chợt khựng lại, nhớ tới khi trước nói chuyện tầm phào với cô, bất chợt nghiêm túc lại: “Chờ một lát, không lẽ em định nhập cư bất hợp pháp ở Nga đấy chứ?”
Văn Tuyết lặng người nửa phút rồi bật cười nắc nẻ, tỏ vẻ khinh bỉ: “Em không thèm ở chỗ rét thế này đâu. Muốn trốn thì cũng phải ở nơi có phong cảnh xinh đẹp, non nước hữu tình ấy.”
Phương Hàn Tẫn thở phào nhẹ nhõm, cười nhạo bản thân mình vì nghĩ quá nhiều.
Anh duỗi tay xoa đầu cô, dịu giọng: “Ngủ đi, khuya rồi.”
“Vâng.” Văn Tuyết rất nghe lời, rúc vào ngực anh, hai tay ôm lấy vòng eo gầy gò săn chắc.
Trước khi tắt đèn, lại nghe thấy cô hỏi: “À, anh đặt đồng hồ báo thức mấy giờ vậy?”
“Sáu giờ. Có làm ồn em không?”
Người trong ngực lắc đầu, âm điệu ngọng nghịu như đang nói mớ: “Ngủ ngon nha.”
Trong màn đêm, Phương Hàn Tẫn khẽ cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon.”
Đương lúc nửa tỉnh nửa mê, Văn Tuyết cảm giác mình giống một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên sóng biển cuồn cuộn, theo làn nước nhấp nhô lên xuống.
Cảm giác rung lắc càng mạnh thêm, cô cố gắng hé mắt, chờ thích ứng dần với ánh sáng yếu ớt ngoài trời, cô nhìn thấy một bóng đen chắn gần hết tầm mắt mình.
Một giọt mồ hôi nương theo chóp mũi Phương Hàn Tẫn trượt xuống môi Văn Tuyết. Cô liếm môi, đắng chát, hơi lạnh, giống như cơn gió mặn mà ẩm ướt lướt qua mặt biển.
Ánh mắt Phương Hàn Tẫn u tối, nhìn chằm chằm vào cô, muốn nhìn thấu trái tim cô.
“Tỉnh rồi?”
Động tác mãnh liệt như vậy, muốn giả vờ ngủ cũng khó. Văn Tuyết thở gấp, cúi đầu đáp một tiếng ừ.
“Còn đau không em?”
Văn Tuyết cắn môi, lắc đầu, hai tay bấu chặt vai anh.
Khi không còn chịu đựng được, ngón tay cô nắm chặt đến mức đầu móng gần như cắm sâu vào cơ bắp đang căng ra của anh.
So với đêm qua, cảm giác chua xót đã vơi bớt, cô thả lỏng, để mặc mình đắm chìm vào nó, cảm thụ loại khoái cảm cực hạn không sao diễn tả bằng lời.
Thật lâu sau, cuối cùng Phương Hàn Tẫn cũng dừng lại, mồ hôi chảy dài bết vào nhau, hơi thở ấm áp sượt ngang tai cô.
Giọng đàn ông khàn khàn vang lên: “Văn Tuyết, chúng ta ở bên nhau đi.”
Đầu óc Văn Tuyết hẵng còn choáng váng, chặp sau mới nghe cô đáp: “Bây giờ không phải đang ở cùng một chỗ à?”
“Em hiểu ý anh mà.”
Văn Tuyết không trả lời, nhắm chặt mắt, để mặc ý thức chìm vào mê man.
Vừa nghỉ ngơi chốc lát mà đồng hồ báo thức đã reo.
Phương Hàn Tẫn bấm tắt, lưu luyến chui ra khỏi chăn, nhặt quần áo trên đất mặc vào.
Lúc đẩy cửa, anh không nhịn được quay đầu lại ngắm nhìn.
Ánh ban mai nhạt màu chiếu xuống đầu giường, lồng vào đường nét của Văn Tuyết, gương mặt cô mông lung mờ ảo, tỏa ra vầng sáng dịu dàng.
Phương Hàn Tẫn kìm lòng không đặng, bước về phía giường cúi người hôn lên môi cô.
Cô vẫn say giấc, hàng mày vô thức nhíu lại, phát ra âm thanh như nỉ non.
Phương Hàn Tẫn vẫn khom lưng ngắm gương mặt yên tĩnh đang say ngủ, sự vui sướng trong lòng không thể nào dằn lại.
Anh thì thầm: “Hôm nay thời tiết không tệ, chúng ta có thể ngồi thuyền đến đảo Thỏ chơi nhé [1].”
[1] Tên tiếng Nga: Заячий остров; nghĩa đen là Đảo Hare: là một hòn đảo ở sông Neva thành phố St.Petersburg, Nga.
Ảnh
.
Văn Tuyết rầm rì đáp lại.
“Buổi tối về chúng mình đến ăn ở quán Quảng Đông em bảo đi.”
“… Được.” Văn Tuyết vẫn nhắm nghiền hai mắt, ngáp dài.
“Hôm nay không cần mua đồ ăn sáng, để anh bảo Tiểu Chu mang theo cho tụi mình.”
Mới sáng sao anh nói nhiều thế nhỉ? Văn Tuyết mất kiên nhẫn, vươn tay khỏi ổ chăn vẫy vẫy, định bụng đuổi anh đi.
Phương Hàn Tẫn bắt được tay cô, ấn vào ngực mình, lại hôn mặt cô.
“Vậy anh đi nhé?”
Văn Tuyết lầu bầu: “Đi mau đi, em muốn ngủ một giấc.”
Phương Hàn Tẫn bật cười, nhét tay cô lại vào trong chăn, kiên nhẫn dém lại góc chăn.
“Ngủ đi, chín rưỡi anh gọi dậy.”
Phương Hàn Tẫn bị một chuỗi tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Anh ngủ đến mơ màng, ngay cả hai mắt cũng lười mở, lấy điện thoại trên tủ đầu giường áp vào tai.
Điện thoại vừa thông, âm thanh tràn trề sức sống của Chu Bồng truyền đến: “Anh Phương, em ở dưới lầu nè.”
Phương Hàn Tẫn mở bừng mắt.
Nhìn góc phải màn hình, thế mà đã… mười giờ rồi?
Sau khi cúp điện thoại, anh hớt hải rời giường, lay tỉnh Phương Xuân Sinh bên cạnh, mặc quần áo cho thằng bé xong mới ôm đến phòng vệ sinh.
Phương Hàn Tẫn nhanh nhẹn đánh răng rửa mặt, nặn kem đánh răng đưa cho Phương Xuân Sinh. Đứa trẻ vừa rời giường vẫn còn lờ đờ, chưa kịp tỉnh ngủ, động tác vừa trúc trắc vừa máy móc.
“Anh đi gọi chị Văn Tuyết đây.” Phương Hàn Tẫn vỗ lưng cậu bé, muốn đánh tan cơn buồn ngủ của cậu, “Em tự rửa mặt nhé, đừng dùng nước lạnh.”
Cửa phòng ngủ Văn Tuyết còn đóng chặt, bên trong vô cùng im ắng không có lấy chút động tĩnh.
Phương Hàn Tẫn tới trước cửa, nghĩ thầm, hôm qua chắc cô mệt muốn chết rồi, dạo chơi cả ngày, tối còn phải vận động với anh… Tối nay sẽ không quấn cô nữa.
Đẩy cửa bước vào, căn phòng sạch sẽ đến mức bất thường.
Trong giây lát đồng tử không thể thích ứng được với độ sáng nhường này, Phương Hàn Tẫn híp mắt, lòng thoáng sinh ra một dự cảm không lành.
Anh nhìn quanh một vòng mới phát hiện rèm cửa sổ đã kéo ra, ánh mặt trời rọi xuống sàn nhà, căn phòng vô cùng sáng sủa.
Không chỉ sáng mà còn rất sạch sẽ.
Cuối cùng anh cũng hiểu ra loại linh cảm bất an này từ đâu mà đến —
Giường trống rỗng, chăn được gấp gọn, gối đầu dựng lên dựa vào đầu giường, ngay cả tủ đầu giường cũng trống không.
Trái tim Phương Hàn Tẫn chìm xuống, giống như đạp hụt một bước, cảm giác váng vất không trọng lượng ngập tràn tâm trí anh, khiến anh mất đi năng lực suy nghĩ.
Anh cứ đi lại trong phòng, vòng qua vòng lại như chú ruồi mất đầu.
Tủ quần áo trống rỗng, balo du lịch vốn nằm ở sofa cũng không thấy đâu, chăn ga được sắp gọn gàng, trên gối không có lấy một sợi tóc.
Cứ như cô chưa từng xuất hiện ở đây.
Phương Hàn Tẫn cảm thấy như thiếu oxy. Thân thể anh loạng choạng, từ từ ngồi xuống đất, đầu cúi gằm, hai tay ra sức túm tóc.
Trái tim trĩu nặng, giống như có ai đã hung hăng đạp một cước vào ngực, đau đến mức không thở nổi.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng reo đầy ngạc nhiên của Phương Xuân Sinh: “Anh ơi, trên bàn có nhiều tiền lắm!”
Phương Hàn Tẫn rối rắm một hồi mới đột nhiên phản ứng lại, nhanh chóng bật dậy lao khỏi phòng.
Phương Xuân Sinh đứng cạnh cửa, vẻ mặt mờ mịt, hai tay cầm một xấp tiền Rúp.
“Ở đâu ra?”
“Ở đó ạ.” Phương Xuân Sinh đưa tiền cho Phương Hàn Tẫn, quay đầu chỉ về phía bàn ăn, “Có một tấm thiệp, bên trong kẹp tiền…”
Lòng Phương Hàn Tẫn mơ hồ đoán được gì đó, nhưng anh vẫn chưa thể tin được.
Anh cứng nhắc sải từng bước.
Trên bàn đặt một tấm thiệp mừng, chính là cái kẹp trong sách kia – món quà đến trễ tám năm.
Ngón tay Phương Hàn Tẫn lạnh như băng, anh run run mở tấm thiệp mừng, bên trong vẫn là tấm ảnh kia, chàng thiếu niên trong ảnh tràn trề nhựa sống, thần thái phấn chấn như xưa.
Góc trái có thêm một đoạn rất dài, vẫn là nét chữ thanh tú ngày ấy –
Thật may mắn khi có anh đồng hành suốt chặng đường vừa qua. Thời điểm em gặp được anh cũng chính là lúc em được chiêm ngưỡng phong cảnh đẹp nhất chuyến hành trình này.
Đừng hỏi vì sao, cũng đừng tìm em nữa. Em có kết thúc của riêng em, anh có cuộc sống của chính anh. Gặp được anh trong khoảng thời gian ngắn ngủi, và sau đó vẫy tay chào tạm biệt. Đối với em như vậy là quá đủ.
Năm vạn Rúp này là tiền mua áo lông vũ. Anh đừng hiểu lầm, không phải em muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh đâu, chỉ là anh đã giúp em quá nhiều, em không trả được nợ tình nên mới cố gắng dùng vật chất bù đắp. Để bản thân mình có thể tìm thấy chút bình yên.
Năm mười chín tuổi không dám nói lời thích, năm hai bảy tuổi đã sớm mất đi tư cách giãi bày.
Một câu sau cuối, cám ơn anh, Phương Hàn Tẫn.
Tạm biệt, tuổi thanh xuân của em.