Đoàn Tàu Luân Hồi - Khởi Động Lại [Không Giới Hạn]

Chương 99: Chờ khời động 2: Sự thật




Sau khi trở lại thế giới thật, thời điểm vẫn như lúc đầu.

Ngũ Hạ Cửu tắm rửa rồi thay bộ quần áo khác, sau đó đi đến bệnh viện thăm ông nội, có nhân viên chuyên môn chăm sóc, tình trạng của ông nội vẫn bình thường, nhưng vẫn hôn mê, không thể xác định được thời gian ông ấy sẽ tỉnh lại.

Cậu ngồi ở bên cạnh giường, nói chuyện với ông nội một lát.

Chỉ chốc lát sau theo thường lệ, có hộ sĩ gõ cửa rồi đi vào, đến kiểm tra cho đạo trưởng Kính Chí, cũng thuận miệng hỏi Ngũ Hạ Cửu đêm nay có ở trong bệnh viện chăm sóc ông ấy không.

Ngũ Hạ Cửu nói: "Đêm nay thì không được, tôi phải đi ra ngoại thành nên không đủ thời gian, trở về không kịp."

Vị hộ sĩ nghe vậy liền không tin hỏi: "Ra ngoại thành? Nơi nào?"

"Thành phố S."

Có tiền sẽ tùy hứng, Ngũ Hạ Cửu mua vé máy bay, bay tới thành phố S, chờ cho máy bay hạ cánh xuống đất, cậu bắt taxi đi đến một nơi.

Trên đường đi, tài xế lái xe cùng cậu trò chuyện, ông ấy cười ha ha hỏi:

"Cậu trai, cậu đi chơi một mình ở công viên sao?"

Ngũ Hạ Cửu dạ, nhìn phong cảnh ở bên ngoài cửa sổ, trước đây cậu chưa từng đến thành phố S lần nào, lần này đến đây cũng xem như thuận đường giải đi phiền muộn.

Cậu quay đầu hỏi: "Chú là người ở thành phố S sao ạ?"

Tài xế: "Nhìn không giống sao, chú là người ở đây."

"Vậy chú có biết ở thành phố S này có những món ăn nào ngon không ạ? Phiền chú đề cử cho cháu một vài món với ạ."

Ngũ Hạ Cửu nhìn người tài xế mỉm cười.

Người tài xế rất thích cậu trai vừa có tướng mạo đẹp trai mà ăn nói còn rất lễ phép này, vừa nghe xong đã nhiệt tình đề cử rất nhiều.

Trước khi xuống xe, ông ấy còn viết cho cậu không ít những món ăn ngon và món ăn vặt ở thành phố S.

Sau khi nói lời cảm ơn không ngừng với người tài xế, Ngũ Hạ Cửu mua vé vào công viên giải trí, nhưng cậu không chơi trò chơi mà chỉ ngồi trên một ghế đá dài ở ven đường, chăm chú nhìn người qua lại.

Trong lúc này có rất nhiều cô gái nhìn Ngũ Hạ Cửu đang ngồi một mình ở chỗ đó, vẻ ngoài xinh đẹp, trông rất thông minh, còn có chút ngây thơ khiến người khác có cảm giác muốn che chở, cuối cùng vẫn bước về phía trước nói chuyện với cậu, hỏi cậu có muốn chụp hình cùng không.

Ngũ Hạ Cửu lễ phép đáp lời, nhưng cậu từ chối việc chụp ảnh chung.

"Tôi đang đợi người."

Ngũ Hạ Cửu nói, cũng từ chối lời mời đi chơi cùng của một cô gái.

"Vậy sao."

Cô gái nghe vậy, vẻ mặt có chút thất vọng, nhanh chóng cùng bạn mình rời đi.

Lúc sau, Ngũ Hạ Cửu ngồi ở nơi này được một lúc, cách đó không xa có một người mặc một bộ đồ gấu ngựa, trong tay cầm rất nhiều bóng bay từ đâu xuất hiện tặng cho một đám trẻ em vừa đi ngang qua.

Không bao lâu sau, con gấu ngựa kia lại đi đến bên cạnh Ngũ Hạ Cửu.

Lúc này, trong tay nó chỉ còn lại mỗi một cái bóng bay, có một em bé nhỏ chạy theo vươn tay muốn lấy, chỉ thấy con gấu đưa một cái chân gấu ra, dựng thẳng một ngón tay lên lắc lắc trước mặt đứa nhỏ, sau đó lại chỉ chỉ sang chỗ Ngũ Hạ Cửu, ý muốn nói là cho cậu.

Đứa nhỏ chầm chậm lùi về sau, nhìn con gấu ngựa, lại quay đầu nhìn Ngũ Hạ Cửu.

Sau đó, đứa nhỏ mím môi nước mắt lưng tròng rồi "Oa" một tiếng, bật khóc.

Ngũ Hạ Cửu:"...."

Cuối cùng, vẫn là cậu chủ động lấy bóng bay từ con gấu ngựa xuống đưa cho đứa bé, còn nhẹ giọng dỗ dành nó vài câu.

Đứa bé lúc này mới ngừng khóc, miệng nhỏ nói lời cảm ơn anh trai, lau sạch nước mắt rồi cầm lấy bóng bay chạy đi thật nhanh.

Những đứa trẻ đáng yêu thật sự khiến người ta cảm thấy tâm tình được chữa lành mà.

Ngũ Hạ Cửu nhìn theo bóng dáng của bạn nhỏ, tay vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ý bảo gấu ngựa kia ngồi xuống.

Con gấu nghe lời ngồi xuống theo.

Ngũ Hạ Cửu nói: "Tại sao lại nói cho tôi biết tên thật và nơi ở của cậu vậy, Phương Tử?

Người ở bên trong con gấu ngựa có tên là Phương Tử, cũng chính là tiểu Phương ở Xa Hạ Thế Giới.

Trước khi trở về thế giới thật, cậu ấy đã nói tên họ của mình cho Ngũ Hạ Cửu biết, nói cho cậu biết đi đến đâu để tìm được cậu ta, còn nói câu "tôi chờ cậu".

Cho nên, Ngũ Hạ Cửu liền đi tới thành phố S.

Chỉ thấy con gấu ngựa đưa tay tháo mũ trùm đầu xuống, lộ ra khuôn mặt cùng đôi mắt màu xanh lục quen thuộc.

Tóc của cậu ta hơi ướt mồ hôi, rũ xuống ở trước trán, trong tay ôm cái mũ trùm đầu, quay đầu nhìn Ngũ Hạ Cửu mỉm cười nói:

"Bạn bè trao đổi với nhau, tôi có thành ý như vậy, vậy anh có muốn cho tôi biết họ tên thật của anh là gì không?"

Ngũ Hạ Cửu liếc mắt nhìn cậu ta một cái, nói:

"Khi đó chúng ta là bạn bè sao?"

Tiểu Phương, cũng chính là Phương Tử mím môi, vẻ mặt tủi thân, đôi mắt màu xanh biếc cụp xuống nói:

"Chúng ta đã sống chết cùng nhau, chẳng lẽ không phải là bạn bè sao?"

"Hơn nữa, anh cũng đã đến đây tìm tôi, như vậy chẳng phải đã khẳng định, trong lòng anh có tôi, có đúng không?"

Nói xong lời cuối cùng, đôi mắt Phương Tử cong lên cười hì hì.

Ngũ Hạ Cửu đối với khuôn mặt này của cậu ta cũng không biết nên nói gì, cậu lắc đầu cuối cùng vẫn nói cho Phương Tử biết tên của mình: “Ngũ Hạ Cửu."

“Anh Cửu." Phương Tử vui vẻ gọi một tiếng.

Cậu ta nói: "Tôi còn hai tiếng nữa mới xong công việc, anh đi dạo quanh nơi này đi, lát nữa tôi xong việc rồi chúng ta cùng đi ăn cơm, thuận tiện nói chuyện luôn."

"Ừm." Ngũ Hạ Cửu đồng ý đáp lời.

Hai người thanh niên trông dáng người không lớn, nhưng mặt mũi đều rất đẹp trai, ngồi cùng nhau lại càng khiến thêm trông đẹp mắt. Tất nhiên là cũng sẽ dẫn đến việc có không ít người trộm nhìn sang hoặc cũng có người thẳng thắn mà nhìn đến.

Đặc biệt là có vài nữ sinh không thể không bày tỏ sự phấn khích hoặc lén lút chụp ảnh họ rồi thầm thích thú, cho đến khi hai người tách ra, các cô nàng có chút thất vọng rồi cũng rời đi.

Quán cà phê ở trên lầu, Du Trạch ngồi đối diện Thời Thương Tả, nói: "Cậu ấy còn chưa đến nữa, nói với tôi là trên đường bị kẹt xe, tình hình giao thông của thành phố S gần đây đúng là rất dễ bị kẹt."

"Nhưng tôi không hiểu vì sao Tạ Cổ Lâm lại lựa chọn ở trong công viên trò chơi này làm giao dịch nữa, tên đó không có tuổi thơ sao? Còn muốn vui chơi à?"

"À đúng, còn quán cà phê này nữa, cũng không được hút thuốc.... Hửm? Này, Thời Thương Tả, anh có nghe tôi nói chuyện không vậy hả?"

Du Trạch cằn nhằn hết nửa ngày trời, kết quả vừa ngẩng đầu lại phát hiện, người ngồi đối diện hóa ra lại không hề nghe anh ta nói câu nào.

Mà anh đang quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, đôi lông mày sắc bén giờ phút này như nhuộm lên một chút ý cười. Dáng vẻ khôi ngô lại càng thêm hấp dẫn người khác.

Trong quán cà phê, đã có rất nhiều cô gái nhìn sang bên đây.

Du Trạch không ngừng nói ở trong lòng một câu "tội nghiệp", sau đó mở miệng hỏi: "Anh đang nhìn cái gì vậy? Bên ngoài có cái gì đẹp sao?"

Dứt lời, Du Trạch cũng duỗi đầu ra ngoài xem, nhưng bất ngờ là không có bất cứ thứ gì.

Thời Thương Tả lúc này quay đầu nói:

"Chọn nơi này cũng không tệ, đúng rồi, cho tôi mượn nón của cậu một chút, tôi phải đi ra ngoài một chuyến."

Anh nói xong liền đứng dậy, cầm lấy chiếc nón lưỡi trai ở trên đầu Du Trạch rồi đội lên đầu mình, sau đó xoay người nhanh chóng rời khỏi quá cà phê.

Du Trạch còn không kịp phản ứng, chỉ kịp gọi anh vài tiếng thì người đã sớm rời khỏi, Du Trạch tức giận một mình uống hết hai ly cà phê.

...

Không thể không nói, đây đúng là duyên phận, Ngũ Hạ Cửu đi dạo chơi ở trong công viên, nếu mệt thì ngồi nghỉ ở ghế đá ven đường một chút, hiếm khi thoải mái.

Khi cậu từ chiếc ghế đá dài đứng dậy, vừa rẽ vào một con hẻm, đột nhiên phía trước có rất nhiều người, đa phần đều là nữ, họ vừa giậm chân vừa kêu thành tiếng đầy phấn khích, có vẻ đang vì chuyện gì đó mà ngạc nhiên đếnhưng phấn như vậy.

Ngũ Hạ Cửu tò mò liếc mắt nhìn, nơi đó có một quầy trò chơi bắn thú nhồi bông, có lẽ đã có người bắn được vào điểm cực cao.

Cậu cũng không quan tâm lắm, vừa xoay người định rời đi lại nghe thấy có người ở phía sau nói chuyện.

"Này, anh ấy đi ra rồi, nhanh đi xin số điện thoại đi, không thì anh ấy sẽ đi mất."

"Tôi không dám, anh ta có khí chất như vậy, vừa nhìn là đã biết là người khó gần, cho dù có đi thì cũng sẽ không cho, hay là thôi đi."

"Nhưng mà chẳng phải anh ấy đang ôm một con gấu bông sao, chắc chắn trái ngược với vẻ ngoài của anh ấy thì chính là một người đáng yêu, hửm chờ một chút, anh...."

Ngũ Hạ Cửu đang chậm rãi đi về phía trước, bỗng nhiên có cảm giác phía sau mình có người đang đi đến cho nên cậu nhích người sang một bên, nhường đường.

Người nọ lại đi tới bên cạnh cậu.

Ngũ Hạ Cửu thoáng nhìn qua, người nọ cao lớn với đôi chân dài, đầu đội nón lưỡi trai, không thấy rõ khuôn mặt cho lắm, nhưng trong lồng ngực lại ôm một con khủng long màu xanh biếc.

Ngay lúc cậu muốn đi qua, trong phút chốc người đàn ông nọ lại cầm lấy con khủng long trong tay đặt vào trong lồng ngực của cậu, thấp giọng nói: "Tặng cậu."

Sau đó đôi chân dài miên man của người kia bước đi, bóng dáng của người ấy nhanh chóng biến mất trong đám người.

Ngũ Hạ Cửu có chút sững sờ mà dừng lại, cậu cúi đầu, nhìn con khủng long nằm ở trong lồng ngực mình, xung quanh đều là những ánh mắt hâm mộ đến phấn khích của mấy cô gái.

Cậu không biết nên tiếp tục ôm hay là ném đi, cầm lấy cái đuôi con khủng long, cậu nghĩ tốt nhất ở nơi đông người như thế này, cũng không nên ném đồ đi như vậy, cho nên cậu ôm con gấu bông rời đi.

Lúc sau, cậu và Phương Tử gặp mặt.

Phương Tử tò mò hỏi: "Là anh mua à?"

Ngũ Hạ Cửu đáp: "Không...Là của người khác cho."

Phương Tử: "Hửm, người nào mà hào phóng như vậy, không lẽ là ham muốn nhan sắc của anh? Anh có cho người ta số điện thoại để liên lạc không?"

Ngũ Hạ Cửu lắc đầu.

Phương Tử nhỏ giọng nói: "Vậy người đó không được sao?"

Ngũ Hạ Cửu không nói nhiều về đề tài này, hai người tìm một nơi yên tĩnh ăn cơm, họ gọi những món ngon của thành phố S.

Ngũ Hạ Cửu vẫn đang thắc mắc vì sao Phương Tử lại nói cho cậu biết rõ họ tên và nơi ở của cậu ta.

Phương Tử dùng đũa chọc chọc vào cơm, nói: "Bởi vì cô đơn đó, tôi ở trong thế giới hiện thực thì cũng không có người bạn nào, tôi nói yêu mến cậu cũng không phải là nói đùa."

"Mẹ tôi trước kia muốn tôi tìm được một người bạn tốt, mà anh thì rất phù hợp với điều kiện đó."

Cậu ta nói xong còn mỉm cười đến cong cả đôi mắt màu xanh của mình: "Hay là anh có nhiều bạn đến nỗi xem tôi là dư thừa?"

Ngũ Hạ Cửu nói: "Tôi không có bạn."

Hai mắt Phương Tử sáng lên, nói: "Thật trùng hợp đúng không, hai chúng ta là bạn tốt, vậy ở cùng nhau đi."

Ngũ Hạ Cửu nhìn cậu ta: "Người trong nhà cậu..."

Phương Tử: "Mẹ góa con côi, nhà tôi không có ai, cha là người nước ngoài, là một kẻ sát nhân đã sớm bị phán tử hình và đã chết, phần mộ của ông ấy giờ đây có lẽ cỏ cũng đã mọc cao rồi."

Phương Tử nói xong còn khua tay múa chân một chút, mới tiếp tục nói: "Mẹ của tôi là bị cha tôi lừa, dù gì bà ấy cũng là một người xinh đẹp và tốt bụng, sau khi về nước, bà ấy đã một mình nuôi tôi khôn lớn."

"Tôi thương mẹ mình, nhưng đáng tiếc là bà ấy đã sớm lên thiên đường."

"Còn anh thì sao anh Cửu? Chắc gia đình anh rất hạnh phúc nhỉ?"

Ngũ Hạ Cửu nhìn cậu ta im lặng một lúc lâu, sau đó chớp mắt, nói: "Tôi là một cô nhi, từ nhỏ đã được người khác nhận nuôi."

"Ồ." Phương Tử có chút kinh ngạc, vẻ mặt đau buồn nói: "Anh thật đáng thương."

Ngũ Hạ Cửu:".....Đừng giả vờ, nói chuyện đàng hoàng."

Trong một giây Phương Tử đã khôi phục lại trạng thái bình thường, nhún vai nói: "Anh Cửu, khi nào anh sẽ trở lại Xa Hạ Thế Giởi? Có muốn đi cùng tôi không?"

Ngũ Hạ Cửu: "Nửa tháng sau."

Cậu đã đặt lịch hẹn với một chuyên gia ngoại tỉnh và định sẽ mang ông nội đến đó để kiểm tra một chút về tình trạng cơ thể, nguyên nhân gì khiến ông ấy hôn mê đến tận bây giờ.

Để vào đoàn tàu luân hồi ít nhất cũng phải đợi đến nửa tháng sau.

"Vậy cũng được, tôi sẽ vào trong đó chơi trước." Phương Tử có chút thất vọng nói.

Ngũ Hạ Cửu ở thành phố S được một ngày, ngày hôm sau đã trở về.

Không biết vì sao, trước khi đi cậu suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mang theo con gấu bông khủng long đi cùng.

Đến thời điểm có hẹn với chuyên gia ở ngoại tỉnh, Ngũ Hạ Cửu mang theo ông nội ngồi trực thăng bay đến đó, sau khi chuyên gia kiểm tra xong hết, nhưng kết quả thì một tuần sau mới có, họ cũng nói, tốt nhất vẫn nên để ông cụ chuyển viện.

Ngũ Hạ Cửu hỏi chuyển tới nơi nào.

Chuyên gia khám bệnh trả lời: "Đi đến bệnh viện ở thành phố S đi, nơi đó có thẩm quyền hơn, cơ sở thiết bị cũng là đứng hàng đầu, nếu cậu không đủ tiền để tiếp tục nữa thì tốt nhất vẫn nên đem ông cụ chuyển tới bệnh viện ở thành phố S."

Đi một vòng, hóa ra lại là nơi mà cậu mới đi đến.

Ngũ Hạ Cửu không do dự một giây, liền gật đầu đồng ý chuyển viện.

Đợi cho mọi chuyện của ông nội đã được sắp xếp ổn thỏa, thì cũng đã là nửa tháng sau.

Ngũ Hạ Cửu thuê một căn nhà ở thành phố S, buổi tối cậu mở vòng tay ra, tùy tiện chọn một một chuyến đoàn tàu để đăng ký tham gia, ngày hôm sau cậu chạm vào vòng tay, đến sảnh chờ xe khởi động.

Khi gần hết thời gian, mọi người chậm chạp tiến vào bên trong lối đi, cậu cũng dự tính lên tàu, nhưng mà....

Ngũ Hạ Cửu cùng ngài V mặt đối mặt, cả hai đều kinh ngạc.

Sau một lúc lâu, ngài V lên tiếng, nói: "Khụ...Cậu cũng đi đoàn tàu này sao?

Ngũ Hạ Cửu gật đầu: "Đúng vậy, anh cũng vậy sao?"

Ngài V: "Ừm, đúng vậy."

Không thể không nói, đây quả thật là duyên phận.