Tương Du bảo nhỏ: “Chúng ta đi tìm ngài V và mọi người bàn bạc chuyện tiếp theo đi. Dù gì cũng chỉ có mười lăm ngày…”
Độ nguy hiểm ở Xa Hạ Thế Giới có thể lên tới số ngày dài như vậy, chắc chắn mọi khó khăn cũng tăng lên không ít.
Có lẽ tối nay...
Ngũ Hạ Cửu gật đầu đáp: “Đi thôi.”
Ba người bọn họ đến nhà Tát Ngang.
Hỏi ra thì họ mới được biết là ngài V cùng những người khác có ăn cá cùng hoa Lạc Cấn. Hình như ở đây ai cũng chế biến món này cùng nhau.
Giáo sư Triệu và Đào Bân không có ở đây.
Chín hành khách trong số họ đã tập hợp lại với nhau và thảo luận về hai thông tin nhắc nhở đã xuất hiện khi vừa tìm thấy bộ tộc người Quán.
Ngài V lên tiếng: “Trước đây tôi đã từng đề cập đến hai cách lấy vé ở trên đoàn tàu luân hồi, tùy theo mức độ tìm kiếm, phát triển thông tin mà cuối cùng các loại vé lấy được sẽ khác nhau.”
“Nhưng tất nhiên, nếu các người muốn sở hữu được tấm vé có thời gian sống dài hơn thì phải chủ động khám phá, và cũng có nhiều nguy hiểm hơn trên Xa Hạ Thế Giới.”
“Quyền chủ động đang nằm trong tay các người, các người muốn lựa chọn như thế nào?”
Ngài V chọn cách chủ động tìm kiếm thông tin.
Lời nói của anh ta chủ yếu nhắm vào những hành khách mới.
Trên đường đi, tất cả chín người đều hòa thuận và hợp tác khá ăn ý.
Nếu bọn họ đoàn kết với nhau trong thế giới có độ rủi ro cao như Xa Hạ Thế Giới này ở một mức độ nhất định, việc thăm dò thông tin và sự an toàn của tính mạng họ có thể được đảm bảo...
Chỉ cần không có ai ngu ngốc và kiêu ngạo, bọn họ quả thực có thể tạm thời lập ra một đội nhỏ.
Tiểu Phương là người đầu tiên giơ tay phát biểu, đôi mắt xanh lục của cậu ấy cong lên, hiện rõ ý cười ở trong, “Tôi chọn chủ động tìm kiếm vì tôi khá tò mò về thứ bên trong quan tài treo ngàn năm.”
“Chẳng lẽ trong đó là một cái xác ướp ngàn năm? Liệu xác ướp này có vùng dậy không? Sau nhiều năm bị chết, xương cốt của chúng có bị giòn không?”
“Trật tự đi.” Ngũ Hạ Cửu liếc cậu ấy một cái, cau mày nhắc nhở.
Tiểu Phương ngay lập tức ngậm miệng lại, tay còn đưa lên làm động tác kéo khóa miệng.
Ba hành khách mới còn lại có vẻ hơi do dự, chưa đưa ra quyết định.
Lưu Kim Hỉ lên tiếng: “Cho dù không chủ động tìm kiếm, những nguy hiểm đó vẫn sẽ đến với các người thôi.”
“Ở nơi này không nhất thiết là sẽ tuyệt đối an toàn. Sau khi bước vàoXa Hạ Thế Giới, các người mới lĩnh ngộ được phần nào.”
“Tôi, tôi cũng chọn chủ động đi thăm dò. Tôi sẽ tham gia.” A Maois nhí nói.
“Chúng tôi cũng vậy.” An Hưng và Diệp Tử cũng quyết định ngay sau đó.
Ngài V: “Thế là được rồi, chúng ta hãy tìm thông tin về lý do tại sao tộc người Quán lại được giữ bí mật. Không khó để khám phá ra được điều này khi đến nơi ở của bộ tộc người Quán.”
“Mục đích chính của chúng ta là tìm ra vị trí của chiếc quan tài treo ngàn năm của tộc người Quán, đồng thời phải tìm ra lý do cho sự bất diệt của chiếc quan tài cổ ấy.”
“Bây giờ, các vách đá ở hai bên hẻm núi Thiên Huyền và những ngọn núi trong thung lũng đều được bao quanh bởi những chiếc quan tài treo. Làm thế nào để chúng ta tìm thấy chúng?”
“Còn nữa. Không nói đến việc tìm thấy quan tài treo ngàn năm kia, những vách đá và hẻm núi nơi các quan tài treo được bố trí vào rất dốc, thậm chí là cực kì dốc. Làm sao chúng ta có thể trèo lên đó được?”
Hơn nữa, bọn họ còn phải phân biệt quan tài treo ngàn năm với một số lượng lớn quan tài khác...
Phải nói rằng đây là một vấn đề nan giải và rất khó giải quyết.
Ngũ Hạ Cửu nói, “Để tổ chức lễ mai táng những chiếc quan tài treo nhìn chung đúng là rất khó khăn và tốn kém.”
"Nếu bộ tộc người Quán này muốn đặt một số lượng lớn quan tài treo trên vách đá, họ sẽ phải tự tay đào ra một con đường để đi lên đó.”
“Trước đây chúng ta ở xa nên có thể không nhìn rõ, nhưng tôi đoán rằng chắc chắn phải có một con đường để đi tới quan tài treo trên vách đá hoặc ở hẻm núi.”
Ngài V gật đầu: “Cậu nói đúng, nhất định phải có đường đi.”
Dù gì, tộc người Quán cũng không thể đứng ở dưới mà ném những chiếc quan tài đó lên cả.
Ngũ Hạ Cửu tiếp tục: “Hơn nữa, từ thời cổ đại, một số người đã gọi những hang động có quan tài treo là ‘Địa Tiên Chi Trạch’, tức là nơi chôn cất những người bất tử.”
“Thần tiên thì thường ở trong thiên cung, cho nên nơi đặt mộ đương nhiên cũng phải ở một nơi cao.”
“Người xưa muốn thăng thành tiên, sau khi chết thì muốn được trường sinh bất lão, không thể lựa chọn nơi chôn cất quan tài treo ở nơi mà người thường có thể thoáng qua là đã nhìn thấy được.”
“Cũng có ví dụ — ‘Mây là nơi thần tiên mai táng’, còn có cách gọi khác là ‘Chí hiếu cao, chôn ở nơi cao sẽ có kết quả tốt’.”
“Những điều này đều cho thấy rằng, trong phương thức mai táng đặc biệt là treo quan tài này, cứ treo càng cao thì lại càng tốt.”
“Còn thân phận của người được mai táng hẳn là không hề đơn giản.”
A Mao, An Hưng và những người khác bắt đầu lộ ra vẻ mặt trầm ngâm.
Ngũ Hạ Cửu phân tích, “ Vì một chiếc quan tài treo ngàn năm có thể đạt tới độ ‘trường sinh bất tử’ nên chắc chắn nó phải có chất liệu và màu sơn cực kỳ quý giá. Vậy thì làm sao người có thể mua được loại quan tài này lại là một người bình thường được?”
Đôi mắt màu lục bảo của Tiểu Phương lấp lánh và sáng rực, cậu ấy liền hỏi: “Quan chủ, vậy ý
của cậu là muốn chúng ta lên chỗ cao sao?”