Đoàn Tàu Luân Hồi 4 - Khu Rừng Tĩnh Lặng

Chương 2: Khu rừng tĩnh lặng (2)




Ban đầu ở bên ngoài rừng cây cảm giác vẫn còn khá tốt, nhưng càng đi vào bên trong, càng cảm nhận được sự lạnh lẽo rõ ràng.

Cùng lúc đó, ánh mặt trời đã bị rừng cây che mất, vốn dĩ trời hôm nay đã nhiều mây, còn vừa mới mưa qua, cho dù là không khí hay là mặt đất đều vô cùng ẩm ướt, càng đi vào sâu rừng cây, thì càng khó đi, hơi lạnh như len vào tận xương tủy.

Nhưng quần áo bọn họ mặc cũng không xem là mỏng, lúc này vẫn có thể chịu đựng được.

Chỉ có điều, cành lá ở rừng cây vô cùng um tùm, ánh sáng mờ tối, bùn lầy cùng lá mục như tụ lại một chỗ, dường như một bước là một cái hố, mới đi không bao lâu, đã có người nói mỏi chân, có thể nghỉ ngơi trong chốc lát không.

Ngũ Hạ Cửu quay đầu lại nhìn về phía người hành khách vừa nói chuyện, là một thanh niên, tuổi còn trẻ nhưng xem ra sức khỏe không tốt lắm, tóc xoăn dài, ở sau đầu buộc lại bằng một sợi dây thun nhỏ.

Lúc này anh ta đang chống một thân cây, nét mặt khó chịu, mỏi mệt, xem ra có nói gì cũng sẽ không muốn đi.

Đứng ở bên cạnh anh ta là một người đàn ông, đang còn khuyên bảo: "Tài Ti, thời gian của chúng ta không nhiều lắm, mau chóng tìm được bảo vật vậy thì chúng ta cũng sớm rời khỏi nơi quỷ quái này.

Anh ta đang muốn giữ vững người thanh niên kia, vươn tay nắm lấy cánh tay của thanh niên ấy, nhưng lại bị đẩy ra.

Hành khách tên Tài Ti kia nói: "Nghỉ ngơi trong chốc lát cũng không được sao, nếu không thì mấy người đi đi, để tôi ở lại nơi này một mình chờ, chết thì chết..

Nói xong, Tài Ti cúi đầu muốn tìm chỗ để ngồi xuống, nhưng nhìn một vòng xung quanh, không thấy có nơi nào sạch sẽ để có thể ngồi.

Trần Cát nói: "Vậy ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát đi, chúng ta vẫn chưa hoàn toàn đi vào trong rừng cây đâu, cũng không cần nóng vội."

Hải Tử nghe vậy đã nói: "Nếu đã ở nơi này nghỉ ngơi, vậy tôi đi một vòng và quay vài cảnh."

Cậu ta giơ camera trong tay lên.

Trần Cát gật đầu, dặn dò cậu ta đừng đi xa.

Vì thế Hồ Hải cùng A Kính đi cách đó không xa.

Ngũ Hạ Cửu vẫn giữ nét mặt tái nhợt có chút nhát gan, cậu cũng một mình một người ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi, vì đã được thiệt lập là người ít nói.

Nhưng cậu đang quan sát những hành khách này, quang minh chính đại nhìn.

Trong đó có hai người chính là hung thủ đã bắt cóc để gϊếŧ cậu.

Ánh mắt Ngũ Hạ Cửu vừa đảo qua, lập tức, ánh mắt của cậu liền tạm dừng lại ở trên hai người đàn ông cao lớn, khuôn mặt hai người này cũng bình thường, thậm chí có một người có thể nói là khó nhìn, miệng méo, đôi mắt nhỏ hẹp âm u, nhìn cũng biết là người không dễ chọc.

Trước đó hai người cũng không có mở miệng nói chuyện, nhưng Ngũ Hạ Cửu vẫn còn nhớ rõ giọng nói của ba người bắt cóc cậu, sau này Khuông Tầm lại đưa ra tài liệu cũng có ảnh chụp mơ hồ của họ.

Ba tội phạm bắt cóc này, trong đó đã có một người chết ở thế giới thật, nhưng còn hai người còn lại...

Sau khi hai người đó cảm nhận được có người đang nhìn bọn họ, liền quay đầu, Ngũ Hạ Cửu giả vờ bản thân không kịp thu lại tầm mắt mà bối rối, nhưng qua một lát cậu lại lặng lẽ giương mắt nhìn, đúng lúc chạm mắt với một người đối diện.

Người nọ chính là người có miệng méo mắt nhỏ hẹp, vừa nhìn thấy vậy sắc mặt anh ta đã u ám nói:

"Cậu nhìn cái gì mà nhìn."

Quả nhiên, giọng người này chính là giọng mà cậu đã nghe được khi bị trói trong xe.

Đầu ngón tay Ngũ Hạ Cửu thoáng cuộn lại, cậu gục đầu xuống, mày nhíu lại, thấp giọng nói:

"Tôi, tôi không nhìn...."

"Con mẹ nó, ông đây vừa bắt được cậu còn dám nói không nhìn."

Người nọ hùng hùng hổ hổ mà nghĩ muốn nhào tới chỗ Ngũ Hạ Cửu.

Bạn đồng hàng bên cạnh của anh ta liền ngăn anh ta lại, thấp giọng nói:

"Cá mập, thôi quên đi, đừng gây chuyện, lúc này chỉ mới là ngày đầu tiên, cậu muốn làm gì."

Nơi này là Xa Hạ Thế Giới, nhiều hơn một chuyện không bằng ít hơn một chuyện, bọn họ đã rất vất vả mới nhặt được cái mạng, ở trong này mọi chuyện đều phải thật cẩn thận, huống chi là mâu thuẫn với NPC.

Lỡ như không kiềm được cảm xúc, lại không hiểu rõ điều kiện then chốt khiến cho tử vong, điều đó sẽ không thể tránh khỏi.

Cá Mập nghe vậy trừng đôi mắt âm u nhìn Ngũ Hạ Cửu vài lần, cuối cùng cũng được bạn đồng hành là lão Ưng khiến cho bình tĩnh lại.

Ngũ Hạ Cửu vẫn cúi đầu giống như đang sợ hãi, nhưng không ai thấy được khóe miệng đang nhếch cười của cậu.

Những người khác thì vẫn duy trì thái độ như không liên quan đến mình.

Chẳng qua bao lâu, Trần Cát đã đề nghị tiếp tục xuất phát.

Nhưng tất nhiên có người từ chối không chịu hợp tác, chính là thanh niên Tài Ti trước đó, nét mặt của anh ta không kiên nhẫn nói:

"Tôi không đi, chỉ có chút thời gian như thế, làm sao đủ để người ta nghỉ ngơi, chân tôi còn đau."

Trong đó có một hành khách nữ nghe xong liền lập tức cười khúc khích nói: "Anh đang giở thói thiếu gia sao, cần phải nhớ rõ một chút nơi này là nơi nào, không ai nhất định phải nhường nhịn anh."

"Không đi thì ở tại nơi này chờ chết đi, chúng ta đi."

Tài Ti ăn mềm không ăn cứng, bướng bỉnh cười khẩy nói:

"Mau đi nhanh đi, mấy người đi càng nhanh càng tốt, cứ để tôi ở lại nơi này, cũng đúng lúc, dù sao tôi cũng không muốn sống nữa."

Anh ta không ngờ rằng, sau vụ tai nạn ở thế giới thật, vậy mà anh ta không chết, còn bị kéo vào đoàn tàu luân hồi.

Đúng vậy, anh ta còn muốn sống, nhưng anh ta còn sợ quỷ hơn.

Bình thường ngay cả phim kinh dị anh ta cũng không dám xem, thậm chí ngay cả chuyện xưa đáng sợ cũng không nghe, đèn trong nhà vệ sinh hay tất cả đèn ở trong phòng đều phải được bật, bây giờ lại giữ anh ta sống sót ở trong Xa Hạ Thế Giới tràn ngập ẩn số cùng kinh khủng như thế này, không phải chỉ mỗi khó xử, không, đây không phải là muốn làm khó anh ta, mà đây chính nhịp điệu đang khiến tinh thần anh ta sụp đổ.

Nếu anh ta sớm biết rằng, khi bộc phát ra ý chí muốn sống đến mãnh liệt, thì sẽ bị kéo vào trong đoàn tàu luân hồi, trải qua những loại chuyện như thế này, khiến cho anh ta phải đối mặt với ma quỷ, vậy thì anh ta thà đi tìm chết, chết sớm siêu sinh sớm, nên cứ để anh ta chết đi vì anh ta thật sự rất sợ ma quỷ.

Mặt ngoài của Tài Ti thì kiêu ngạo thiếu kiên nhẫn, nhưng thật ra trong nội tâm anh ta đã sớm nắm chặt tóc gào thét.

Người phía trước khuyên nhủ anh, cũng giống như Tài Ti là hành khách mới đến, gọi là Trường Lâm, lúc này lại khuyên:

"Tài Ti, đừng như vậy....."

Nhưng mà không chờ cậu ta nói xong, thì một tiếng "Bộp", một giọt mưa lớn đã rơi xuống ở ngay trên đầu Trường Lâm.

Không đợi cho Trường Lâm ngẩng đầu nhìn, ở giây tiếp theo, trời đã rầm rầm, trong phút chốc đã mưa to như trút nước.

Cùng lúc đó, bầu trời đang âm u không biết từ khi nào đã có mây đen bao phủ, nhìn từ trên cành lá rậm rạp, không thấy được một chút ánh sáng mặt trời, những tia chớp thấp thoáng bắt đầu nổi lên giữa những đám mây đen.

"Đi mau, tìm một nơi trống để trú mưa!"

Trần Cát lập tức hô.

"Mau đi thôi, anh cũng đừng ngang bướng nữa, Tài Ti."

Trường Lâm kéo thanh niên kia nói.

Tài Ti: ".........."

Anh ta không ngang bướng, anh ta thật sự muốn chết, bị sét đánh chết cũng được.

Nhưng Tài Ti cuối cùng vẫn không từ chối được ý tốt của Trường Lâm, được cậu ta kéo chạy đến chỗ tương đối thoáng hơn cùng những người khác, nếu không, ở trong rừng cây có sấm, có mưa thì sẽ vô cùng nguy hiểm.

Không biết Thời Thương Tả từ khi nào đã xuất hiện chạy ở bên cạnh Ngũ Hạ Cửu.

Mà nhóm người bọn họ nhìn cứ như không hề biết chạy về phương hướng nào, nhưng thật ra vẫn luôn chạy về hướng mà Trần Cát đang dẫn đầu.

Không bao lâu, sấm sét trên bầu trời hiện ra, ánh sáng chợt lóe lên, một tiếng sấm dường như vang lên bên tai của mọi người "Ầm" một tiếng chói tai, không thể không khiến bọn họ giật mình, ngay cả Tài Ti nét mặt cũng đang kiềm chế, đã bị dọa sợ.

Trước khi kịp nhận ra, sắc trời càng lúc càng âm u, rõ ràng vẫn đang là ban ngày, nhưng lại giống như ở ban đêm, bốn phía mờ tối, mưa cứ liên miên không dứt, đánh vào trên người thì người sẽ đau, độ ấm cũng bắt đầu giảm xuống, dần trở nên lạnh hơn.

Đúng lúc này, A Kính cùng Hải Tử chạy theo Trần Cát ở phía trước đột nhiên hoảng sợ mà la hét một tiếng.

"Mộ, mộ bia, vì sao nơi này có nhiều mộ bia như vậy? Sao lại thế này?"

Sau khi A Kính hét lên, cậu ta không thể không ngừng bước chân lại, cách màn mưa, trước mắt thoáng có chút mơ hồ nhìn không rõ, nhưng cũng không ảnh hưởng việc cậu ta rõ ràng thấy được những mộ bia to nhỏ dựng đứng ở phía trước, càng tăng thêm sự âm u đáng sợ cho rừng cây.

"Đúng vậy, nơi này sao lại có nhiều mộ bia ở đây vậy."

Ngũ Hạ Cửu cũng dừng lại theo, giọng điệu nhỏ yếu ngập ngừng nói.

Có lẽ là bởi vì giọng của cậu quá nhỏ nên bị tiếng mưa che giấu qua, không người nào nhìn cậu, chỉ có mỗi đáy mắt của Thời Thương Tả không dấu vết mà hiện lên tia mỉm cười, anh thầm nghĩ, nét mặt giả vờ này của tiểu Cửu thật là đáng yêu.

"Này, mọi người mau nhìn đầu kia của mộ bia đi."

Lúc này, một thanh niên với dáng người mập mạp vươn tay ra chỉ vào, nói.

Những người khác cũng không nhịn được mà nhìn theo đầu ngón tay của người thanh niên ấy, nhìn ra phía xa, chỉ thấy được mảnh đất cách mộ bia một khoảng lớn, dưới tiếng sấm sét, trong khu rừng yên tĩnh âm u lạnh lẽo, thế nhưng lại có một tòa biệt thự lớn bị vứt bỏ đang đứng sừng sững.

Dường như bao quanh tòa biệt thự này là những tấm bia mộ, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái đã cảm thấy chẳng lành.

Nét mặt của những hành khách thấy thế cũng không thể không thay đổi, ngay cả hai người A Kính và Hồ Hải cũng không ngoại lệ.

Bọn họ lúc này cũng đã dừng quay phim chụp ảnh, camera đã sớm được Hồ Hải cất vào trong balo vào lúc trời đổ mưa. Lúc này trời đang mưa, khiến cho tất cả đều ẩm ướt nhếch nhắc, lạnh đến mức không chịu nổi.

Bọn họ tất nhiên là đang tìm một nơi để có thể trú mưa, nếu không ở trong rừng cây sẽ vô cùng nguy hiểm, không chỉ có sấm sét đang nổi lên trong mây đen, mà còn sau cơn mưa sẽ bị cảm, phát sốt, cả người lạnh run, khi không tìm được thứ gì để làm giảm bớt, trái tim ở nhiệt độ cực thấp sẽ đột ngột ngừng lại.

Cho nên, mặc dù bọn họ rất không mong muốn đi xuyên qua khu nghĩa trang này để đi qua biệt thự bên kia, nhưng cũng phải làm.

Đúng lúc này, giữa bầu trời phút chốc lại giáng xuống tiếng sấm đinh tai nhức óc, tình cờ đánh tới một vị trí cách bọn họ không xa, "Rắc" một tiếng, một thân cây to khỏe đã bị sấm sét chém đứt, thiêu rụi, rơi xuống mặt đất.

Trần Cát hô: "Đừng nhìn, chúng ta đi mau, vào biệt thự rồi sẽ an toàn."

Dứt lời, Trần Cát dẫn đầu bước vào khu nghĩa trang, những người khác cũng theo sau.

Tuy xung quanh có nhiều người, mặc dù tiếng nước mưa ồn ào hỗn loạn, trước mắt cũng hơi nhòe đi vì nước mưa.

Nhưng để chắc chắn... Ngũ Hạ Cửu vẫn luôn luôn chú ý giữ khoảng cách với hai người Thời Thương Tả và Phương Tử, cho đến bây giờ vẫn chưa nói câu nào với nhau.

Nhưng mà Thời Thương Tả đã bước chậm lại hơn cậu nửa bước, tuy ánh mắt của anh không thể lúc nào cũng ở trên người Ngũ Hạ Cửu, nhưng nếu lỡ như có nguy hiểm nào xuất hiện, anh vẫn có thể đến bên đó trước.

"Tại sao trên mặt của những mộ bia này không có tên."

Lúc này, một thanh niên chỉ vào một bên mộ bia nói.

Ở xung quanh có thể thấy được trên những tấm mộ bia đều không có tên, nếu có, cũng chỉ là những con số hoặc một chữ cái mà thôi.

"Tạm thời đừng động vào những mộ bia đó, đi vào biệt thự rồi nói sau."

Trần Cát nói.

Tiếng sấm vang rầm không ngừng, vẻ mặt người nọ cũng hơi do dự nhưng cũng sợ hãi, liền chạy thật nhanh theo sau Trần Cát về phía biệt thự.

Trong chốc lát, biệt thự đã ở gần ngay trước mắt.

Đập vào mắt Ngũ Hạ Cửu chính là tấm bảng bị treo nghiêng ở ngoài cửa của biệt thự, bên trên viết là làng du lịch Ban Mai.

Hóa ra một ngôi biệt thự rộng hơn một trăm mét vuông trông như nhà của người giàu có, vậy mà lại là một cái làng du lịch, trong lòng của một số hành khách ngẫm nghĩ, nhưng có vẻ nó vẫn chưa được xây dựng xong.

Hơn nữa, nó được xây ở đằng sau nghĩa trang, thật sự rất quỷ dị và kỳ lạ.

Cánh cửa của căn biệt thự tan hoang được mở rộng, cửa sắt ở trong gió phát ra tiếng kêu "Cót két".

Bước chân của bọn họ không ngừng, sau khi đi qua cửa sắt, chính là một hoa viên nhỏ, sau đó mới đến bên trong biệt thự.

Nhưng mà, nơi này đúng là vẫn chưa xây dựng xong, giống như chỉ mới làm được một nửa, không, so với làm được một nửa thì có lẽ tốt hơn một chút, ít nhất cửa ra vào và cửa sổ đã được lắp đặt.

Nhưng bên ngoài sớm đã bị dây leo và thực vật bao quanh, dấu vết cũ nát theo các vết nứt trên tường uốn lượn xuống, ở giữa tiếng sét ầm ầm hoàn toàn có thể so sánh với cảnh tượng trong phim kinh dị.