Đoàn Tàu Đi Về Phía Tây

Chương 7




"Đau đau đau.." Ngô Viễn bị Chu Tích dẫm lên chân, cảm thấy ủy khuất.

"Dì chắc chắn đang tức giận, anh thật to ga dám thân mật ngay trước cửa!"

Chu Tích điều chỉnh nhịp thở, cầm quà đặc biệt mua cho chú và dì rồi bấm chuông cửa. Sau khi mở cửa, mẹ của Ngô Viễn rất nhiệt tình, thực tế bà không hề tức giận mà chỉ tỏ ra chán ghét cách cư xử của con trai mình, còn cảm thán tình cảm của đôi vợ chồng trẻ.

"Các con đến đây còn mang theo gì nữa?" Mẹ của Ngô Viễn kéo Chu Tích lại và nói: "Nào tới đây cho dì xem, thật đẹp."

"Chào dì." Chu Tích hết sức lo lắng cảm thấy chóp mũi mình đã đổ mồ hôi.

"Dì đã nghe Ngô Viễn nói về việc đó, không cần phải đau lòng." Cô kéo Chu Tích ngồi xuống ghế sofa.



"Bố nó, bọn nhỏ về rồi, ra nói mấy câu."

Cha Ngô Viễn đặt tách trà trong tay xuống: "Ngô Viễn không bắt nạt con đúng không? Nếu nó bắt nạt con thì hãy nói với chúng ta."

"Ba, con trong miệng ba lại có hình tượng xấu như vậy?"

Chu Tích ngượng ngùng cười: "Ngô Viễn chưa bao giờ bắt nạt cháu, về sau anh ấy cũng sẽ không bao giờ bắt nạt cháu."

"Này, chính là vậy."

Mẹ Ngô Viễn cười, nắm lấy tay Chu Tích trò chuyện với anh về cuộc sống hàng ngày. Ngô Viễn giống hệt mẹ của anh, ấn tượng đầu tiên là họ lịch sự và dễ gần, nhưng sau khi tiếp xúc với cô ấy, cô ấy rất nhiệt tình nói chuyện với bạn rất nhiều. Bữa tối do Chu Tích chuẩn bị, Ngô Viễn đứng bên phụ giúp, tôm bó vỏ mới xong nóng hổi.

"Trông ngon quá." Ngô Viễn dùng đũa gắp một con cho vào miệng.

"Nóng, nóng, nóng. "

"Anh giỏi thật đấy, em mới chiên qua còn phải chiên lần nữa." Chu Tích bật cười.



Bữa tối được cả nhà nhất trí khen ngợi, Ngô Viễn đang rửa bát trong bếp, mẹ Ngô Viễn cùng Chu Tích trò chuyện, bố Ngô ở sofa bên kia đang đọc báo, thỉnh thoảng lại nói vài câu. Đã lâu Chu Tích không nhìn thấy khung cảnh hài hòa như thế này, cậu cảm nhận được hơi ấm gia đình đã lâu không thấy.

"Bố, sao bố lại đọc báo?" Ngô Viễn rửa bát xong đi đến phòng khách. "không phải bố không bao giờ đọc báo sao?"

Ta đọc một chút không được sao, Chu Tích chính là một nhà văn." Cha Ngô Viễn cúi đầu, nhưng anh mắt lại nâng lên qua cặp kính trừng Ngô Viễn.

"Được rồi, ừm... bố, mẹ." Ngô Viễn nháy mắt ra hiểu với họ.

"Ngươi xem đấy, dì mải trò chuyện liền quên mất chuyện đó. Hôm nay dì với cô của Ngô Viễn có hẹn đi mua sắm." Mẹ Ngô kéo ba Ngô ra ngoài.

"À đúng rồi, bạn chú rủ đi câu cá." Cha của Ngô Viễn diễn xuất vụng về, bị mẹ Ngô đánh một quyền.

Ngô Viễn đã trán, buổi tối đi câu cá, lý do này cũng thật là. Sau khi tiễn cha và mẹ Ngô đi, Chu Tích dẫm chân Ngô Viễn.

"Sao anh có thể đuổi chú và dì đi?"

"A, chân anh sắp gãy rồi, là mẹ anh đè nghị, bà ấy nói bà ấy sẽ để lại cho chúng ta thời gian một mình với nhau, giúp em quen dần với. "

" Được rồi, tạm thời buông tha cho anh" Chu Tích dựa vào tủ ở lối vào. "Chú và cô không hài lòng với em sao?"

"Rất hài lòng," Ngô Viễn mỉm cười, nghiêng người về phía Chu Tích, đưa mắt từ đôi mắt của Chu Tích đến miệng anh.

"Thầy Tiểu Chu, trong nhà chỉ còn hai chúng ta" Những lời cuối cùng Ngô Viễn dán vào lỗ tai Chu Tích nói: "Nhà tôi cách âm."

Chu Tích ngay lập tức hiểu ý của Ngô Viễn, tai cậu đỏ bừng.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Ngô Viễn nhìn Chu Tích đang ngủ say, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên khóe mắt, "Thầy Tiểu Chu, mộng đẹp."

- -Toàn văn--