Đoàn Sủng Tiểu Tác Tinh Trọng Sinh Thành Mãn Cấp Đại Lão

Chương 1: Báo thù rửa hận vì nàng




Edit: Nibbles

Đau ——

Xương cốt phảng phất bị đâm xuyên qua, đau!

Tô Ngôn Sơ từ trong hôn mê tỉnh lại, chỉ cảm thấy chỗ xương bả vai truyền đến một trận đau đớn kịch liệt!

Cô vừa cúi đầu nhìn, thiếu chút nữa lại bởi vì hình ảnh khủng bố kia mà ngất tiếp.

Bởi vì cô rõ ràng nhìn thấy, hai bên xương bả vai của mình đều bị móc câu dài xuyên qua.

Cô bị treo lên, máu tươi từ bả vai chảy xuồng thành dòng. Một giọt một giọt mà tích ở trong trận bát quái dưới chân.

Máu của cô đã làm trận bát quái dưới chân nhiễm đỏ một mảng lớn.

Sao lại thế này?

Nhìn hoàn cảnh xung quanh, vẫn là ở khu vực săn bắn Li Sơn.

Cô nhớ rõ, là muội muội Tô Yên Nhiên cùng Trọng vương Vân Thiên Trọng mời cô tới săn thú.

Cô uống một ngụm nước liền ngất đi rồi.

Là ai ám hại bọn họ?

"Muội muội...Thiên Trọng ca ca..."

Cô muốn kêu lên, nhưng bả vai lại truyền đến đau đớn kịch liệt, cùng cảm giác sinh mệnh dần dần mất đi làm cô chỉ có thể thở ra hơi thở mong manh.

"Tỷ tỷ là gọi ta cùng Thiên Trọng ca ca sao?" Tô Yên Nhiên mặc y phục hồng đào, ra vẻ cưỡi ngựa bắn cung xuất hiện ở bên ngoài trận bát quái, tươi cười đắc ý, ánh mắt ác độc.

Vân Thiên Trọng liền đứng ở bên cạnh, ôm bờ vai của cô ta, lạnh nhạt mà nhìn Tô Ngôn Sơ bị treo lên.

"Là các ngươi? Các ngươi muốn hại ta?" Tô Ngôn Sơ không thể tin được mà nhìn Tô Yên Nhiên cùng Vân Thiên Trọng.

Hai người kia đều là người cô thân cận nhất, cũng là người cô đối đãi bằng cả tấm lòng.

Cô không tin!

"Vì cái gì? Các ngươi vì cái gì muốn đối với ta như vậy?" Tô Ngôn Sơ lẩm bẩm mở miệng.

"Vì cái gì? Những lời này tỷ tỷ hỏi đến cũng thật hay! Ngươi là thiên chi kiêu nữ, người mang huyết mạch Chân Phượng, cha yêu thương ngươi nhất, bốn ca ca cũng yêu thương ngươi. Mà ta, sinh ra chính là thứ nữ, hai bàn tay trắng. Ta đương nhiên muốn ngươi chết, muốn có hết thảy những thứ của ngươi."

Tô Yên Nhiên biểu tình có chút vặn vẹo, tinh thần có chút điên cuồng.

"Rất nhanh huyết mạch Chân Phượng của ngươi sẽ là của ta, sự sủng ái của cha cùng ca ca cũng sẽ là của ta. Tất cả của ngươi đều sẽ là của ta."

Tô Ngôn Sơ thống khổ lắc đầu: "Tô Yên Nhiên, ta mọi chuyện nhường ngươi, sủng ngươi, ta tự hỏi không có nửa phần có lỗi với ngươi, ngươi vì cái gì muốn làm như vậy?"

Vừa nói, cô hộc ra một búng máu.

Theo sau lại giãy giụa tiếp tục nói: "Còn có, Thiên Trọng ca ca, ngươi đã nói ngươi thích ta... Ngươi đã nói..."

"Ta nói ngươi liền tin?" Vân Thiên Trọng khinh miệt mà mở miệng, "Thật là ngu xuẩn! Nếu không nói thích ngươi, ngươi như thế nào sẽ vì ta cự tuyệt hôn sự với Vân Bắc Hàn? Vân Bắc Hàn chính là cái ma quỷ, nếu ngươi cùng hắn định ra hôn ước, chúng ta làm sao dám lộng chết ngươi?"

"Phốc ——"

Tô Ngôn Sơ nặng nề mà hộc ra một búng máu tới.

Hóa ra... Hóa ra....

Cô hết lòng đối đãi hai người, thế nhưng là tốn hết tâm tư, không từ thủ đoạn, muốn giết chết cô, muốn cướp đi hết tất cả của cô.

Nói thích cô, cũng bất quá là lừa cô mà thôi.

Cô phía trước còn hết sức trân trọng bọn họ, mọi chuyện đều theo bọn họ.

Đều do cô mắt mù, không có thể thấy rõ ràng mục đích bọn họ.

Hiện tại thấy rõ, lại cũng không có chút sức phản kháng.

Cô sắp chết!

Cô hận! Cô rất hận!

"Tỷ tỷ không nên chết vội! Chịu xong mười ly hồn đinh rồi chết! Nếu bây giờ ngươi chết, cấm thuật sẽ không được, ta lại không có huyết mạch Chân Phượng của ngươi, ngươi chết liền quá phiền."

Tô Yên Nhiên cười lạnh mà nói, theo sau lấy chiếc ly hồn đinh đầu tiên, hướng Tô Ngôn Sơ ném đi.

"A ——"

Tô Ngôn Sơ cảm giác trường đinh hoàn toàn đi vào thân thể, đau đến không thể hô hấp.

Còn không kịp thích ứng, chiếc ly hồn đinh thứ hai lại bị đâm vào thân thể của cô.

Sau đó là cái thứ ba, thứ tư......

Thân thể càng ngày càng đau, phảng phất róc xương cắt thịt, thiên đao vạn quả.

Máu cũng chảy càng nhiều, cuối cùng cả người toàn là máu, trận bát quái dưới chân cũng bị máu của cô phủ kín.

Chịu xong chiếc ly hồn đinh thứ mười, linh hồn cô rời khỏi thân thể, thân thể đã không còn hơi thở.

Tô Ngôn Sơ biết chính mình đã chết, chết không nhắm mắt, oan hồn không thể tiêu tán.

Cô phiêu đãng ở không trung, nhìn hai người lợi dụng cấm thuật, tinh luyện huyết mạch Chân Phượng của cô, cuối cùng dẫn vào trong cơ thể Tô Yên Nhiên.

Sau khi thành công, vẻ mặt Tô Yên Nhiên hưng phấn.

"Thiên Trọng ca ca, ta rốt cuộc có được huyết mạch Chân Phượng, về sau ta tu vi nhất định có thể tiến bộ vượt bậc, trở thành trợ lực ngươi. Chỉ cần chúng ta xử lý tốt chuyện này, Tô gia sẽ không phát giác, Tô gia cũng sẽ là trợ lực lớn nhất của ngươi! Ta rất vui vẻ a!"

Mộ Thiên Trọng cười cười: "Vậy ngươi cần phải hảo hảo cảm ơn Tô Ngôn Sơ ngu xuẩn! Nếu không phải cô ta ngu như vậy, chúng ta cũng sẽ không thuận lợi như vậy."

Tô Yên Nhiên đắc ý mà cười rộ lên, nhìn thi thể Tô Ngôn Sơ đằng sau, nói: "Tỷ tỷ, cảm ơn ngươi ngu như vậy, ha ha ha......"

Tô Ngôn Sơ cảm giác hận ý ở ngực cuồn cuộn.

Cô hận! Cô muốn giết chết bọn họ! Muốn giết chết này hai con chó náy!

Nhưng cô làm không được, cô chỉ là một cái hồn thể mà thôi!

-

Bỗng nhiên, cô nhìn thấy một thanh trường kiếm, từ trên trời chém xuống.

Một thân ảnh màu đỏ, theo sau đó là thanh trường kiếm.

Thân ảnh dừng ở bên người Tô Yên Nhiên cùng Vân Thiên Trọng, cầm trường kiếm hướng bọn họ mà chém.

Trong lúc nhất thời, đao quang kiếm ảnh*, hai người kia chỉ có thể liên tục kêu thảm thiết.

*cảnh tàn sát khốc liệt, cũng có thể hiểu là chỉ có thể nhìn thấy bóng của những nhát kiếm chém xuống

Đợi cho ánh sáng lạnh lẽo ấy tan đi, Tô Yên Nhiên cùng Vân Thiên Trọng vết thương đầy người, ngã trên mặt đất, không thể động đậy.

Thân ảnh màu đỏ nắm trường kiếm, đứng ở bên người bọn họ, đĩnh bạt tuấn mỹ*.

*đẹp trai + tài giỏi hơn người + cao to, rắn rỏi + dáng đứng thẳng tắp =>không biết diễn tả bằng từ gì nên toi chỉ có thể để nguyên văn.

Bỗng nhiên xuất hiện, còn đem Tô Yên Nhiên cùng Vân Thiên Trọng đánh ngã xuống đất, là một nam nhân trẻ.

Làn da của hắn trắng nõn đến mức tưởng bệnh, ngũ quan tỉ mỉ như ngọc, giữa mày còn mang theo một ấn ký đỏ như máu xà tinh, mặc một thân màu đỏ áo gấm kinh diễm mê hoặc lòng người.

Tô Ngôn Sơ bay trên không trung thấy rõ ràng mặt nam nhân, vẻ mặt khiếp sợ!

Đó là...... Vân Bắc Hàn!

Đã từng, bệ hạ cho cô cùng Vân Bắc Hàn tứ hôn, nhưng bị cô cương quyết từ hôn.

Lần từ hôn ấy làm mặt mũi của hắn mất sạch, suốt đêm rời khỏi kinh thành.

Nhưng hiện tại hắn đang làm gì?

Vân Bắc Hàn đến gần Tô Yên Nhiên hơi thở thoi thóp.

Trường kiếm vung lên, cắt đứt tay, chân, cổ mạch máu cô ta.

Nhất thời máu chảy như suối.

"Huyết mạch của nàng ấy, ngươi không xứng!" Tiếng nói trầm thấp dứt khoát đầy hung ác.

"Vân...... Bắc Hàn...... Ngươi điên rồi! Một người trước mặt mọi người từ hôn...... Một nữ nhân làm ngươi khó xử...... Ngươi vì cô ta...... Muốn giết chúng ta...... Cô ta chẳng qua là...... ngu xuẩn......"

Vân Thiên Trọng trong mắt mang theo sợ hãi.

Vân Bắc Hàn kiếm vung lên, cắt bỏ lưỡi của Vân Thiên Trọng.

"Ô ô ô......" Vân Thiên Trọng rốt cuộc nói không ra lời.

Vân Bắc Hàn ngồi xổm xuống nhìn hắn, trường kiếm đặt ở trên cổ hắn, chậm rãi rơi xuống.

Khóe miệng hắn cong lên đầy khát máu.

Tiếng nói thanh lãnh* tàn nhẫn.

*trong trẻo mà lạnh lùng

"Vân Thiên Trọng, có một số việc, ngươi khả năng không biết.

Nàng mỗi khi nhìn ngươi một lần, ta liền nghĩ đâm một lỗ thủng trên người ngươi.

Nàng mỗi lần tới gần ngươi một phân*, ta liền nghĩ cắt yết hầu của ngươi một tấc.

Ta sở dĩ liều mạng khắc chế, là sợ nàng biết sẽ nổi giận, sẽ chán ghét ta!

Ngươi ngàn vạn lần không nên, không nên động nàng ấy!"

*1 phân =1cm, 1 tấc = 10cm

Xung quanh an tĩnh, Tô Yên Nhiên cạn máu mà chết, Vân Thiên Trọng đầu thân hai nơi.

Tô Ngôn Sơ cảm thấy hả giận, hai người hại chết cô, cũng rốt cuộc đã chết.

Nhưng cô lại cảm thấy có chút hổ thẹn với Vân Bắc Hàn.

Cô hại hắn trước mặt mọi người xấu mặt, trở thành trò cười.

Hắn lại giúp cô báo thù rửa hận!

Lời nói vừa rồi Vân Bắc Hàn, là tỏ vẻ, hắn là thích cô?

Cô cảm thấy có chút châm chọc, người cô yêu cùng người cô dốc hết lòng đối đãi lại muốn hại chết cô.

Mà người cô làm tổn thương rất sâu, thế nhưng lại thích cô.

Sẽ không có ai sống mà hồ đồ hơn cả cô đi?

Chính là, Vân Bắc Hàn vì sao lại thích cô? Bọn họ rõ ràng không có tiếp xúc một chút nào.

Bỗng nhiên, cô nhớ tới chính mình đã từng bị mất trí nhớ, quên mất rất nhiều chuyện trước kia.

Chẳng lẽ trước khi cô mất trí nhớ, bọn họ từng có quá khứ gì sao?

Cô nghĩ, lại nhìn đến Vân Bắc Hàn đem xác cô xuống.

Hắn cởi trên người hồng bào, khoác lên thân thể huyết nhục mơ* hồ của cô.

*máu thịt lẫn lộn

Hắn quỳ xuống thẳng tắp, thật cẩn thận mà đem cô ôm vào trong ngực, giống như là đối đãi với bảo vật trân quý nhất.

Đôi mắt phượng khép lại, lông mi cong dài run rẩy, nhìn không ra cảm xúc. Hắn khẽ nhúc nhích bờ môi mỏng, tiếng nói khàn khàn khắc chế truyền đến.

"Là ta sai rồi!"

"Lúc gặp lại, ta nên đem nàng giam tại bên người!"

"Những người đó, phàm là người nàng liếc mắt một cái, ta đều nên giết chết!"

"Bọn họ không xứng được sự chú ý của nàng."

"Lúc này đây, nếu ta có thể tìm được ngươi, không bao giờ sẽ làm ngươi rời đi ta nửa bước."

......

Vân Bắc Hàn nói xong, cầm lấy kiếm, cắt ngang cổ của mình

"Không ——"

Tô Ngôn Sơ nhìn thấy hình ảnh ấy, trong mắt nháy mắt tràn ngập hoảng sợ.

Cô muốn tiến lên bắt lấy thanh kiếm kia, nhưng trường kiếm rung lên, lại đem tay cô đánh tan.

Cô không thể ngăn cản bất cứ cái gì.

"Không —— không cần ——"

Vân Bắc Hàn! Không đáng! Không đáng!

- --------

Truyện này chưa có ai edit nha mọi người, bản convert mới ra gần 800 chương thoi, toi sẽ cố gắng edit nhanh nhanh, vote cho mình nha