Đoàn Sủng Hoàng Hậu Trọng Sinh

Chương 1: Đêm đen 1




Nửa đêm, cửa cung đóng chặt, thi thể vương vãi khắp nơi, máu đỏ nhuộm thẫm thành sông.

Vị Đại Tổng quản thái giám tuổi đã ngoài sáu mươi, hai bên thái dương tóc mai bạc trắng, tay nắm chặt phất trần, điệu bộ hoảng hốt khẩn trương chạy vào Thượng Thanh điện.

"Hoàng-Hoàng thượng!"

Do quá hấp tấp, Đại tổng quản thái giám đã ngã sõng soài ngay khi vừa bước được một chân qua cửa chính. Không dám chậm trễ một khắc nào, hắn vội vã lết thân mình về phía trước.

"Hoàng thượng, không xong rồi. Thần Vương điện hạ sắp không trụ nổi nữa rồi."

Trên long sàng nơi vị thái giám nọ bò tới, xuất hiện một nam nhân bất quá mới ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, hắn từng có một dung mạo tuyệt thế vô song, người người ngưỡng mộ. Nhưng hiện tại, má bên phải của hắn đã lưu lại một mảng sẹo bỏng lớn, má trái vì từng trúng kịch động mà mọc ra một khối đốm đen, dung mạo anh tuấn tuyệt mỹ năm xưa sớm đã không còn tồn tại.

Ngay cả thân thể oai phong lẫm liệt năm nào, giờ đây cũng chỉ còn lưu lại dấu vết của bệnh tình nguy kịch.

"Phanh" Cửa cung bất ngờ bị người đạp mạnh bật mở tung.

Huệ Sùng Đế quay đầu nhìn ra liền bắt gặp một thân bạch y chậm rãi tiến vào.

Đệ nhất mỹ nhân Định kinh, nhất quốc chi mẫu của Chu Khải Quốc.

Hoàng hậu của hắn, Tần Mạn kiều.

"Hoàng hậu nương nương, nương nương sao còn ở đây, người nên nhanh chóng rời đi. Đại quân của Thần Vương điện hạ đã bại, chuyện Yến Vương điện hạ xông vào đến nội cung chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi." Lý Phúc An nhìn thấy nàng liền hoảng hốt, gấp gáp khuyên nàng nên rời khỏi đây, tránh vướng phải đại nạn.

Huệ Sùng Đế ho khan kịch liệt, Lý Phúc An thấy vậy nhanh chóng trở lại bên cạnh, quỳ xuống trước long sàng, vuốt ngực giúp hắn.

Tần Mạn Kiều đứng một bên, hướng cặp mắt xinh đẹp của mình về phía Huệ Sùng Đế, đảo qua một vòng. Nàng xoay người, từ tay cung nữ Phúc Hề đỡ lấy một bát thuốc, chậm rãi đi về phía Huệ Sùng Đế, nhẹ nhàng ngồi ghé lên mép long sàng. Chiếc thìa trong tay nàng đảo nhẹ, múc lên một thìa nước thuốc, gương mặt nhàn nhạt hướng hắn.

"Ngươi và ta có mười năm tình nghĩa phu thê, cũng coi như có duyên có phận, ta tới đây để tiễn đưa ngươi một đoạn cuối, cũng là mong ngươi một đường bình an, kiếp sau hai ta vĩnh viễn không gặp lại."

Lý Phúc An đứng bên cạnh mặt mày biến sắc, hốt hoảng lên tiếng. "Nương nương, người làm vậy là có ý gì?"

"Đem hắn ném ra ngoài." Tần Mạn Kiều lạnh lùng ra lệnh.

Dưới mệnh lệnh của nàng, một đám cung nhân tiến lên chặn miệng Lý Phúc An, cưỡng ép hắn rời khỏi điện.

Huệ Sùng Đế nhân cơ hội ngồi dậy, với tay hất đổ bát thuốc khỏi tay Tần Mạn Kiều, vẽ mặt hung dữ gầm lên.

"Tần Mạn Kiều, trẫm có chỗ nào không tốt với nàng, nàng như thế nào lại oán hận trẫm như thế?"

Ai cũng có thể đem bát độc dược này đến cho hắn, duy chỉ có nàng là không được.

Nàng là bảo bối độc nhất trong lòng hắn, làm sao hắn có thể chấp nhận nàng trở thành thanh kiếm sắc bén đâm hắn một nhát như vậy.

Hắn nắm lấy vai nàng, dùng sức lay mạnh. "Trẫm vì nàng mà giải tán hậu cung, cho nàng thỏa mãn mong muốn một đời một thế một đôi người, lại vì nàng mà hái xuống Địa Ngục Chi Liên, hậu cung mặc nàng an bài. Nàng vì cái gì vẫn không hài lòng? Nói cho trẫm nghe, trẫm phải làm như thế nào mới có thể đổi lấy một lần nàng quay lại nhìn trẫm?"

Tần Mạn Kiều dùng sức đẩy hắn ra, nàng đứng lên, tê tâm liệt phế mà hét lớn. "Ngươi chết. Chỉ có ngươi chết, ta mới có thể thoải mái một chút, nỗi hận trong lòng ta mới có thể nguôi đi một chút."

"Cả cuộc đời ta đều là bị ngươi hủy hoại. Ta tưởng ngươi muôn tính, vạn tính với ta là đủ, ấy vậy mà với thân thích ruột thịt của ta ngươi cũng chẳng tha. Ngươi làm tất cả những chuyện kia, bất quá cũng chỉ là đang coi ta thành chim hoàng yến mặc sức ngươi chơi đùa, ngươi chỉ là thấy ta hiếm lạ mà thôi!"

Nàng quay người, từ trên giá rút xuống thanh bội kiếm của Huệ Sùng Đế, nàng tiến lại gần hắn, lưỡi kiếm giơ lên chỉ trực hướng về phía hắn mà đâm xuống.

"Ta chịu nhục mười năm, chính là vì ngày hôm nay, ngươi chết đi rồi, ta rốt cuộc cũng không cần làm Hoàng hậu của ngươi nữa. Cái mũ phượng nặng nề này chính là ép ta không thở nổi."

Nàng nâng tay còn lại lên, dùng sức lột xuống mũ phượng đội trên đỉnh đầu, nặng nề ném về phía khuôn mặt già nua xấu xí của hắn. Trang sức trên mũ phượng làm xước một vệt máu trên gương mặt vốn đã chồng chất những vết sẹo, máu theo khuôn mặt hắn chảy xuống đến cằm.

Sở Nghiêu cúi đầu, nhìn đăm đăm vào mũ phượng trong ngực, giọt máu đọng lại trên cằm rơi xuống, vô tình hay hữu ý lại đậu trên mắt phượng hoàng.

Bàn tay chằng chịt những vết sẹo như lão trung niên tuổi xế chiều dùng toàn bộ sức lực đem mũ phượng lộng lẫy siết chặt trong tay.